Chương 2 Dung Hàm Chi – Tự thị uyên sồ chí lăng tiêu
(tự thị uyên sồ chí lăng tiêu: thân là phượng hoàng chỉ nghĩ đến bầu trời cao mà thôi.)
Vào lúc Dung tam còn nhỏ, rất nhỏ, Dung lão gia cũng có thể xem như là một phú hào ở quê hương, một ngày kia tâm huyết dâng trào hỏi hắn lớn lên muốn làm gì.
Dung gia tam thiếu trắng trắng mềm mềm không thèm ngẩng đầu lên mà cứ tiếp tục cặm cụi ăn hết óc heo chưng và lòng heo xào, nghe vậy không chút nghĩ ngợi, nói: "Hài nhi muốn làm đồ tể, ngày nào cũng được ăn óc heo chưng."
Dung lão gia thiếu chút nữa là nhận mặt tiểu nhi tử thông minh nhất trong họ này vào bát óc heo luôn rồi.
Năm sau Kinh Hồ lũ lụt, quan lại địa phương không biết trị thủy, nạn dân xa xứ rất đông, lưu lạc đến Giang Nam giàu có sung túc ít có thiên tai.
Dung lão gia thiện tâm, cho cơm sao bằng cho việc, nhìn thấy thanh niên khỏe mạnh, còn hỏi có muốn ở lại thôn trang của Dung gia làm tá điền hay không.
Dung gia tuy là hàn môn, nhưng Dung lão gia và đám quan phụ mẫu quê nhà vốn đã quen biết từ khi tóc còn để chỏm, chuyển hộ tịch mà cũng giúp được.
Dung gia đại thiếu nhìn đám ly dân kia lắc đầu nói thiên địa bất nhân dĩ vạn vật vi sô cẩu, thánh nhân bất nhân dĩ bách tính vi sô cẩu, cũng đều cực như chó hết cả; Dung nhị thiếu gia nhăn mày nói thì cha lại hảo tâm không đúng chỗ, cả đống lương thực bố thí ra ngoài này vào năm thiên tai như vậy là có thể bán được giá cao lắm; Dung tam thiếu gia đứng tựa cửa gặm móng tay, buổi tối quay về hỏi cha hắn: "Những người kia thật đáng thương, phải làm sao thì bọn họ mới hết khổ?"
Dung lão gia ôm lấy nhi tử, một tay chỉ chỉ lên trời, nói: "Đây là trời cao không nể mặt."
Dung tam thiếu lắc đầu: "Mọi việc sao có thể đều tại ý trời được, không phải còn nói, sự tại nhân vi sao?"
Dung lão gia thở dài: "Năm nào cũng trị thủy, cũng không trị hết được, ai cũng muốn làm quan thanh quý, đâu có muốn làm mấy cái việc này? Chúa quan châu huyện mắt điếc tai ngơ, cứu tế không xong, bọn họ sẽ lưu lạc vậy thôi."
Dung tam thiếu cắn hết móng tay chỉ còn sót lại một ngón tay còn chưa có trọc hẳn, nói: "Việc này cũng phải có người làm chứ. Nếu ai mà cũng thanh quý hết thì còn chia được thành thanh quý với nghèo hèn sao?"
Dừng một lúc lại hỏi: "Cha này, làm sao mới có thể có chức vị?"
Dung lão gia lại thở dài: "Người xuất thân hàn môn, muốn làm quan, đâu phải chỉ là khó? Cứ mỗi ba năm lại có nhiều người đi thi như vậy, mấy ai đề tên bảng vàng đâu? Cho dù có ghi tên bảng vàng, như Trác thúc thúc của ngươi đó, làm đến hơn bốn mươi tuổi cũng chỉ là một tri huyện, haiz, đệ tử hàn môn muốn xuất đầu, nói dễ hơn làm a."
Trác thúc thúc chính là quan phụ mẫu ở quê nhà Dung gia.
Dung tam thiếu cắn xong cái móng tay cuối cùng, nói: "Tri huyện cũng phải có người làm chứ, tốt xấu gì cũng có thể cứu tế nạn dân của một huyện, đúng không?"
BẠN ĐANG ĐỌC
QUÂN LÂM THIÊN HẠ - Tạ Thất Thiếu Gia (Edit - hoàn)
Lãng mạnHoàng đế một đời anh chủ, cố tình lại có tật xấu thích ngủ với đại thần. tổng công, nhất công đa thụ, quân thần niên hạ cảnh báo 1: tất cả thụ đều đã có gia thất, có thê tử thiếp thất cảnh báo 2: mê-dụ-cường-bức đều có, thận nhập không phải h văn...