Chương 191 - 195

1.7K 50 4
                                    


Chương 191

Nhiếp Huyễn vốn muốn nói: Chu Hi, ngươi chẳng qua cũng chỉ là một tục nhân tham luyến quyền thế mà thôi.

Nhưng cuối cùng y cũng không nói ra nửa câu sau, một khắc đêm xuân đáng ngàn vàng, y uy bức lợi dụ mang người đến, không phải để đấu võ mồm với mình.

Thừa tướng của y đọc nhiều sách vở, tài học xuất chúng, xuất khẩu thành thơ, tuy không phải xuất thân từ ngôn quan lại vô cùng ổn trọng tự chế, miệng lưỡi lại không thua kém gì ai.

Cứ như vậy cũng không có nghĩa gì cả.

Huống chi, nếu nói đến cùng, ai mà không phải là tục nhân tham lam quyền thế đây? Như Nhiếp Kỳ hôm nay siêu thoát khỏi tam giới không trong ngũ hành, khi còn chưa ngộ đạo, cũng vẫn doanh doanh nóng vội vì ngôi vị hoàng đế đó thôi.

Cho dù là Dung Hàm Chi, vì mở ra khát vọng, cũng vân cần quyền vị, không phải sao?

Còn nữa, cho dù có thật sự nói ra, hiện giờ Chu Hi cũng không chắc có thể nghe được.

Thừa tướng của y đang khom khom lưng, một tay chống lên vách bể, mái tóc dài ướt hết một nửa, trải rộng trên lưng và trên mặt nước, cắn cổ tay chính mình, ngưỡng cổ, từng chút tửng chút chịu sự xâm nhập của y.

Y vẫn luôn nhớ đến dáng vẻ oán hận tột đỉnh của Ôn Tử Nhiên trước khi rời đi, nên đã lâu không cùng ai thân cận, Chu Hi một thân da thịt trắng nõn nhẵn nhụi, cảm giác trơn mềm, bàn tay siết lên vòng eo vừa mới dùng sức một chút, đã để lại năm vết ngón tay đỏ bửng, dưới hơi nước mông lung, càng thêm phá lệ rung động lòng người.

Chu Hi rất gầy, vóc dáng tuy rằng cao, lượng thịt toàn thân lại không nhiều, cho dù là vậy, niết vào mông vẫn cảm thấy mềm, đầy tay ôn nhuyễn, vô cùng mịn màng. Tính khí ngang tang tràn đầy tinh thần đang tủy ý ra vào thảo phạt giữa hai cánh mông động lòng người như vậy, mỗi lần đều rút ra cả cây rồi lại hung hăng cắm vào mang theo cả nước suối ấm áp, lần nào cũng cắm thẳng vào nơi mẫn cảm nhất trong vách ruột kia, cắm đến trong ngoài đều là bọt nước văng khắp nơi.

Chu Hi bị y đỉnh đưa đến sớm không đứng vững, chỉ do bị y ôm ngang lấy mới không mềm xuống, Nhiếp Huyễn có chút hưng phấn, vừa dùng sức ôm lấy hắn, vừa vươn một bàn tay ra, mạnh mẽ hung hăng kéo cánh tay đang bị hắn cắn trong miệng kia ra.

Chu Hi bất ngờ không kịp phòng, mềm mềm rên lên một tiếng, động tình ngọt ngào.

Lúc này Nhiếp Huyễn mới hài lòng, lại hung ác thao lộng vài cái, đỉnh đến nỗi bên trong Chu Hi mạnh xoắn chặt lấy y.

Nhiếp Huyễn nhướn mày, thò tay sờ ra đằng trước hắn.

Đúng là đã tiết thân.

Lúc này mới dương dương tự đắc ghé vào bên tay hắn cười: "Còn nói là không muốn... rõ ràng là rất sướng, không phải sao?"

"Nhân sinh trên đời cũng chỉ có vài thập niên, những việc không phạm vào bản tâm cũng nên cố gắng hưởng khoái hoạt, đừng nên làm khổ chính mình, không phải sao?"

QUÂN LÂM THIÊN HẠ - Tạ Thất Thiếu Gia (Edit - hoàn)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ