Chương 226
Bắt đầu lâm triều theo lệ là phần tấu sự, Chu Hi không ngờ Dung Hàm Chi vẫn vào triều, nhíu nhíu mày liếc xéo qua, Dung Hàm Chi cười đến tiêu sái, một chút xấu hổ cũng không nhìn ra.
Trong lòng Chu Hi mỉa mai hai câu, mặt không đổi sắc bước qua.
Lại nhớ tới bản thân mình sau khi bị hoàng đế chọc ghẹo, giường cũng không bước xuống được, tự nhiên vô cớ nổi lên oán giận.
Hắn khi niên thiếu luôn kiêu căng tự phụ, tự thấy bình sinh không việc gì thua kém người khác, cũng khinh thường những kẻ thô kệch mãng phu rèn luyện gân cốt, chung quy tất cả đề là thứ phẩm, chỉ có đọc sách mới là thanh quý, Lan Lăng Chu Bá Dương mới mười hai tuổi đã là tài tử nổi tiếng khắp kinh thành, trời sinh là thiên tài đọc sách.
Hôm nay đã đến tuổi này, lẽ ra là lúc cường thịnh nhất, lại bất hạnh ôm một thân ốm đau, hư luy đến không chịu nổi, trái lại thật sự là hâm mộ những người có thân cường thể kiện.
Chu Hi mạnh mẽ đè xuống cảm giác buồn phiền do cơn choáng váng mang lại, đứng thẳng thân mình nghe đám thần tử tấu sự.
Chỉ là cảm giác phiền muộn không giống trước đây, thoáng nổi lên, ngậm thuốc vào sẽ lập tức biến mất, ngược lại chỉ càng lúc càng trầm trọng.
Thềm đỏ trước mặt bắt đầu lung lay, dưới chân cơ hồ sắp chao đảo, nhưng hắn tự áp chế mà đứng vững.
Đây là Thái An điện, là trước mắt văn võ toàn triều, hoàng đế còn đang ngồi bên trên thềm đỏ kia.
Chu Hi nhắm chặt mắt, lại mở ra, thểm đỏ lại lung lay vài cái.
Thò tay cầm lấy lọ thuốc trong ống tay áo, trầm mặc.
Quang cảnh trước mắt như bị nhuộm thêm mực đen, dần dần mơ hồ, ngay cả thanh âm cũng như vang vọng lại từ nơi nào xa xôi, nghe không rõ được.
Chu Hi lại trừng mắt nhìn, thềm đỏ đã thành ba cái, từng đốm sáng bay đầy trước mặt, lung tung mơ hồ, khiến hắn nhở tới lúc bé còn ở Lan Lăng nhìn thấy đom đóm đầy trời.
Thanh âm bên tai hỗn loạn xa xăm, hắn cố gắng nghe rõ, bỗng nhiên có một giọng nói xuyên thẳng qua đám tạp âm ồn ào tiến thẳng vào trong tai, giọng nói kia gọi hắn: "Chuyện này, thừa tướng thấy thế nào?"
Là chất giọng của hoàng đế.
Chu Hi bỗng ngẩn ra, vừa rồi là ai đang nói chuyện gì đó, hắn một mực không nghe rõ, nhất thời có chút phiền lòng, nhưng vẫn theo lời hoàng đế gọi hỏi, hướng về phía trước bước tới một bước.
Hắn nói: "Thần..."
Trong phút chốc trời đất nghiêng ngả, thậm chí đến cùng hắn cũng không biết chính mình có thật sự đã bước lên một bước này hay không, dưới chân mềm nhũn, lại thật dày như là đệm giường, nhẽ bẫng vô lực. Trước mắt trắng xóa một mảnh, không còn nhìn thấy gì nữa.
Toàn cảnh màu trắng kia lại nhanh chóng chuyển thành đen, như là bóng tối vô biên không ánh sáng.
Cả triều văn võ trơ mắt nhìn thừa tướng Chu Hi bị hoàng đế gọi lên, vì vậy mà bước lên một bước, nhưng hắn bỗng nhiên đứng lại, sau đó vươn ra một bàn tay, tựa như muốn đỡ lấy thứ gì, thế nhưng bên cạnh hắn không có một thứ gì cả.
BẠN ĐANG ĐỌC
QUÂN LÂM THIÊN HẠ - Tạ Thất Thiếu Gia (Edit - hoàn)
RomantizmHoàng đế một đời anh chủ, cố tình lại có tật xấu thích ngủ với đại thần. tổng công, nhất công đa thụ, quân thần niên hạ cảnh báo 1: tất cả thụ đều đã có gia thất, có thê tử thiếp thất cảnh báo 2: mê-dụ-cường-bức đều có, thận nhập không phải h văn...