Chương 48: Cuộc Đấu Nhỏ

2.2K 169 11
                                    

Phản ứng đầu tiên của Hướng Nam là nghĩ tới Mạc Dương, y lập tức liền chạy tới chỗ gã.

Mạc Dương đúng lúc này có nhà. Gã vừa mở cửa ra nhìn thấy Hướng Nam hai mắt liền bừng sáng.

"Bọn họ đâu?" Hương Nam vừa vào cửa liền giữ chặt lấy Mạc Dương: "Cậu đưa bọn họ đến chỗ nào rồi?"

Mạc Dương đương nhiên hiểu Hướng Nam đang nói gì.

Lúc trước Hướng Nam chỉ để lại một tờ giấy rồi biến mất, không địa chỉ không cách liên lạc. Mạc Dương thực may mắn biết được thứ ràng buộc Hướng Nam, chỉ cần nắm chắc, việc Hướng Nam quay trở lại tìm gã chỉ là chuyện sớm muộn.

Chỉ là gã không ngờ lại nhanh như vậy.

Mạc Dương đóng cửa lại, ôm ghì lấy Hướng Nam: "Anh đã đi đâu vậy?"

Hướng Nam hất tay Mạc Dương ra rồi lùi lại.

Mắt Mạc Dương lập tức trầm xuống.

"Cậu đưa bố tôi đi đâu rồi?" Hướng Nam rất sốt ruột.

Mạc Dương kéo Hướng Nam trở vào phòng khách, gã nói: "Em đã thương lượng với bà nội. Cả gia đình anh là ân nhân của em, em có được ngày hôm nay hẳn nên báo ơn nên em giúp bác Hướng tìm một bệnh viện nổi tiếng, chuyển viện rồi đặc biệt cho người đến chăm sóc bác ấy."

"Sao lúc trước cậu không bàn qua với tôi..." Lời giải thích của Mạc Dương khiến Hướng Nam bán tin bán nghi, cuối cùng, y hỏi: "Vậy còn mấy đứa tiểu Lộ thì sao? Cho dù như cậu nói cũng không nhất thiết phải chuyển nhà."

"Em đã sắp xếp ổn thỏa cho mọi người rồi. Ở trong một căn biệt viện của nhà họ Ngụy, bác Hướng có bác sĩ đặc biệt đến chữa trị, mọi người cũng được người chăm sóc. Em tìm cho mấy đứa một ngôi trường mới, thủ tục nhập học đến mai là hoàn tất."

Hướng Nam suy nghĩ một lúc, nói: "Tôi muốn gặp bọn họ."

Mạc Dương mỉm cười. Y lại ôm lấy Hướng Nam: "Anh còn chưa cho em biết, lúc trước anh đã đi đâu."

Hướng Nam cũng không nhìn Mạc Dương, không quá tình nguyện nói: "Không phải tôi đã đế lại giấy báo rồi sao? Tôi đi làm."

"Đi làm ở đâu?" Mạc Dương áp sát vào bên tai Hướng Nam, y khẽ quay đầu, nét cười trên khuôn mặt Mạc Dương liền đơ lại.

"Anh đừng giận em nữa." Tay Mạc Dương vuốt ve khuôn mặt Hướng Nam: "Lần trước em làm vậy chẳng phải vì tốt cho anh thôi sao?"

Kỳ thực Mạc Dương cũng không định làm như vậy, nhưng Cao Hạo đến gặp Hướng Nam rồi kéo theo cả Cao Hách đến. Hướng Nam lại không chịu bỏ việc. Gã thực sợ hãi, nên gã mới đưa ra hạ sách này.

Hướng Nam nghe vậy trừng mắt nhìn gã. Y giận không chỉ vì chuyện lần trước Mạc Dương gài bẫy gã, còn cả việc tự quyết định lần này.

Hướng Nam không rõ cha mình nhận được ân huệ của Mạc Dương liệu có bị kích động hay không, y nói: "Tôi bây giờ muốn gặp bọn họ."

"Anh bây giờ đang ở đâu?" Mạc Dương lại một lần nữa chuyển đề tài.

"Tôi bây giờ đang làm trong một nhà hàng trong khu trường học trước kia." Hướng Nam đáp.

"Nhà hàng? Vậy anh bây giờ đang ở chỗ nào?"

Mạc Dương cho rằng Hướng Nam sẽ nói y đang ở chỗ của Cao Hách.

Lúc Hướng Nam vừa rời đi, gã liền chạy đến chỗ Cao Hách đòi người vì y cảm thấy lúc trước Cao Hách đến tìm Hướng Nam nên y nhất định là đến chỗ Cao Hách.

Có điều sau đó gã được người khác khuyên nhủ, nói Hướng Nam chưa chắc đã tới đó, nếu lần này gây chuyện khiến lão thái thái nhà họ Ngụy để ý đến thì không hay.

Mạc Dương nghĩ cũng phải nên mới không chạy đi.

Hướng Nam nói: "Còn chưa sắp xếp được phòng ở cho tôi nên bây giờ tôi đang nghĩ tạm ở phòng nghỉ của nhân viên."

Mạc Dương lập tức vui vẻ, nhưng gã lại có chút đau lòng: "Như vậy không phải rất khổ sao?"

"Không khổ." Hướng Nam nói. Y vốn định tiếp đó nói mình được Trình Nam cho ở nhờ, nhưng nghĩ tới thù oán của hai người liền thôi.

Hướng Nam lại nói: "Tôi muốn gặp bọn họ." Y nói câu này đã là lần thứ ba rồi.

Mạc Dương cười đáp: "Em đưa anh đi từ chức, sau đó sẽ mang anh đi gặp mọi người."

Lời Mạc Dương làm Hướng Nam bực bội.

"Vì sao lúc nào cậu cũng như vậy?" Hướng Nam lớn tiếng nói: "Lúc nào cũng bắt tôi từ chức bỏ việc, cậu rốt cuộc muốn thế nào?"

"Muốn giống như lúc trước, muốn anh ở bên cạnh em."

Mạc Dương nói vậy càng khiến Hướng Nam giận dữ.

"Cái gì mà giống như lúc trước, hiện tại và trước đây căn bản không hề giống nhau!"

Có rất nhiều chuyện không thể giống như lúc trước, bao gồm những chuyện đã xảy ra, cũng như mối quan hệ hiện tại giữa hai người.

Lời bà chủ Hủy nói lúc trước làm Hướng Nam thấy giận mình vô dụng, giận mình quá yếu ớt.

Lúc này càng giận chuyện ngay cả người thân của mình cũng không thể gặp được.

Mạc Dương thấy Hướng Nam giận lớn, trong lòng có chút lo lắng. Gã không biết hôm nay Hướng Nam bị làm sao vậy.

Gã đành nhượng bộ: "Đừng vậy mà." Gã nói: "Anh trước ngồi xuống bình tĩnh lại đã, em gọi ông Hồ đến đón chúng ta, chúng ta đi gặp mọi người?"

Lời này của Mạc Dương là đang hỏi ý kiến của Hướng Nam.

Hướng Nam gật đầu rồi ngồi xuống.

Mạc Dương thấy y không làm rộn lên nữa thì khẽ mỉm cười.

Gã đi vào bếp rót cho Hướng Nam một ly nước.

Đặt cốc nước đến trước mặt Hướng Nam rồi gã lấy điện thoại gọi điện.

Hướng Nam thấy gã đi ra ngoài gọi điện thì mới cầm cốc nước uống.

Y chờ một lúc lâu, Mạc Dương bước vào.

Mạc Dương trước liếc chiếc cốc đặt trên bàn, sau đó gã cúi đầu, mỉm cười.

Gã ngồi xuống bàn trà trước mặt Hướng Nam, nói với y: "Lão Hồ đang thay bà nội em đi gửi mấy món quà cho họ hàng, chúng ta phải chờ một lúc."

"Nếu thế chúng ta bắt xe đi vậy."

Hướng Nam đang rất vội vã.

Mạc Dương lắc đầu: "Chỗ đó cách đây khá xa, đi xe của mình vẫn là tiện hơn."

Gã giống như đang an ủi mà nhẹ vỗ vỗ lên bàn tay siết chặt của Hướng Nam: "Được rồi, ông ý cũng sẽ đến nhanh thôi."

Hướng Nam cũng không nghi ngờ gì lời Mạc Dương nói, gật đầu.

Mạc Dương hỏi ý: "Nơi anh đang làm bây giờ tên là gì?"

Hướng Nam nghe vậy liền nhíu mày, "Cậu đừng nghĩ vậy nữa, tôi sẽ không nghỉ việc đâu."

"Không." Mạc Dương lắc đầu: "Em chỉ muốn biết chỗ anh làm là nơi nào để hôm nào em rảnh em qua thăm anh, thuận tiện xem thử môi trường làm việc của anh như thế nào."

Hướng Nam thấy Mạc Dương làm vậy là quan tâm đến mình, liền cho gã biết tên nhà hàng.

Hướng Nam chờ gần nửa tiếng đồng hồ, y ngồi ở sofa không hiểu sao chợt cảm thấy buồn ngủ.

Y lắc lắc đầu. Mạc Dương đang ngồi ở ghế sofa đơn bên cạnh y xem TV thấy vậy, liền đừng dậy ngồi xuống chiếc bàn trà trước mặt y, nhỏ giọng hỏi: "Anh làm sao vậy?"

ĐẠI THÚC ĐỪNG HÒNG CHẠY (ĐẠI THÚC BIỆT TƯỞNG ĐÀO)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ