Hướng Nam nhìn thấy cậu, lông mày nhíu chặt lại.
Hướng Nam nghĩ, Trình Nam không phải định đuổi y ra khỏi trường chứ?
Y định đi lướt qua cậu, Trình Nam lại đứng chắn trước mặt Hướng Nam.
Hướng Nam chần chừ một lúc, lại định vượt qua, nhưng bị cậu cản lại.
Trong lòng Hướng Nam có chút sợ hãi. Y lùi về sau hai bước, đề phòng nhìn chằm chằm Trình Nam đang lạnh lùng nhìn y.
Hướng Nam không rõ Trình Nam có phải muốn tính sổ với y hay không, sợ Trình Nam sẽ đột nhiên ra tay dạy dỗ y.
"Tôi đã nói không muốn nhìn thấy anh nữa rồi mà!"
Trình Nam nghiến răng nghiến lợi nói, Hướng Nam nghe vậy liền ngẩn người.
Đầu Hướng Nam cúi gằm xuống.
Y không nói gì.
Y có thể nói gì đây?
Người đứng dưới mái hiên không thể không cúi đầu, Hướng Nam sớm đã nghĩ tới chuyện làm việc ở tiệm của bà chủ Hủy rồi giáp mặt Trình Nam, cũng đã sớm biết Trình Nam sẽ nói với y lời này.
Chỉ là Hướng Nam không ngờ mọi chuyện lại xảy đến nhanh như vậy.
Trình Nam thấy Hướng Nam cúi thấp đầu hoàn toàn không để ý đến cậu, liền nổi giận.
"Cái tên mặt trắng kia của anh đâu?"
Lời Trình Nam khiến Hướng Nam cảm thấy như có gió buốt đến tận xương.
Hướng Nam không để ý cậu.
Y cảm thấy Trình Nam không cho y đi qua thì y đi đường khác cũng được.
Hướng Nam quay người định đi theo một lối khác ra khỏi sân bóng rổ, nhưng y vừa quay đi lại bị Trình Nam giữ lại.
Trong lòng Hướng Nam thấy khó chịu với khuôn mặt lạnh lùng này của Trình Nam. Trình Nam muốn gây chuyện với y, y không biết nên làm gì mới phải, nên trực tiếp ngồi xuống băng ghế đá cạnh bồn hoa.
Đại thúc nghĩ nên thế nào thì thế ấy đi, muốn đánh thì đánh đi.
"Sắp đến giờ giới nghiêm rồi, mấy người còn ở đây làm gì?"
Trình Nam cũng không nói gì, Hướng Nam cảm thấy gió đêm lạnh lẽo, ngồi đó co ro.
Hướng Nam đột nhiên nghe thấy giọng tiểu Hồ, y lập tức lấy lại được tinh thần.
"Tiểu Hồ?"
Người kia nghe thấy giọng Hướng Nam thì bước lại gần.
Tiểu Hồ nhìn thấy Hướng Nam, có chút kinh ngạc.
"Hướng Nam, muộn thế này sao anh còn ở đây?"
Tiểu Hồ nói rồi liếc mắt nhìn Trình Nam.
Cậu nhận ra người này.
Hướng Nam đứng dậy.
Y thấy lần này thì tốt rồi, không phải ngại ánh mắt của Trình Nam.
Y kéo tiểu Hồ: "Vừa hay, hôm nay cậu trực ban, phòng trực có tiện cho tôi mượn..."
Hướng Nam còn chưa nói xong, cả người đã bị lôi đi.
Hướng Nam giật mình định hất tay Trình Nam ra, ai ngờ tay Trình Nam lập tức nắm lấy rất chặt. Trình Nam đẩy tiểu Hồ, kéo Hướng Nam về phía phòng ký túc xá.
Trình Nam mang Hướng Nam đến phòng của mình.
Hướng Nam đứng ở đó thở mạnh cũng không dám.
Trình Nam cũng không để ý Hướng Nam, ném chìa khóa lên sofa rồi đi vào phòng ngủ.
Hướng Nam thấy y đi vào, quay người định nhân lúc này rời đi, không ngờ vừa mở được cửa lại bị một lực mạnh đè lên.
Hướng Nam quay lại thấy khuôn mặt lạnh băng của Trình Nam liền ngẩn người.
Y không rõ Trình Nam rốt cuộc muốn làm gì, y không dám cử động.
Trình Nam cầm quầy áo đi vào trong phòng tắm.
Hướng Nam chờ một lúc lâu, cuối cùng ngồi lên sofa.
Qua một lúc, Trình Nam để trần, tóc vẫn còn nhỏ nước từ trong phòng tắm bước ra.
Cậu đang cầm một chiếc khăn bông lớn đứng ở cửa phòng tắm lau lau đầu thì đột nhiên điện thoại trong phòng reo vang.
Hướng Nam ngồi bên cạnh chiếc điện thoại nhìn về phía cậu.
Trình Nam bước lại nhấc điện thoại lên nghe. Nghe đầu bên kia nói, Trình Nam hỏi: "Chưa ngủ à?"
Bên kia lại nói gì đó, Trình Nam đáp: "Biết rồi, tôi sẽ bôi thuốc, tự tôi làm được."
Hướng Nam ngẩng đầu lên.
Y lo cho vết thương của Trình Nam.
Trình Nam đi vào phòng bếp, lấy từ tủ lạnh ra một cái bát không biết đựng cái gì, cậu cho vào lò vi sóng làm nóng.
Cậu liếc Hướng Nam một cái, đi vào phòng ngủ.
Hướng Nam nghe thấy tiếng máy sấy.
Y đi vào phòng bếp.
Y chờ cho lò vi sóng hâm nóng đồ xong, đeo găng tay bấc cái bát kia ra.
Đó là một bát cao hồ xanh xanh đen đen, có mùi thuốc rất nồng.
Hướng Nam khẽ nhíu mày, bê bát thuốc vào phòng ngủ.
"Thuốc này bình thường cậu bôi thế nào?"
Hướng Nam vào phòng hỏi Trình Nam, Trình Nam cau mày, quay người lại. Cuối cùng, cậu tắt máy sấy đặt ở bên cạnh, lấy khăn đỡ lấy bát thuốc trong tay Hướng Nam rồi đi vào phòng tắm.
Trình Nam quay lưng lại với lưng ngoảnh đầu ra sau nhìn thật lâu, tay thử xem thứ trong bát đã nguội bớt chưa, rồi quết lên một ít, định bôi lên lưng mình, nhưng thật sự không dễ dàng gì.
"Để tôi giúp đi."
Hướng Nam thấy cậu bất tiện như vậy, bước tới.
Trình Nam cũng không nói gì, nghiêng người đứng trước gương. Hướng Nam rửa sạch tay, cầm lấy bát thuốc đứng ra sau lưng Trình Nam, quết lên tay, nhẹ nhàng bôi lên từng vết thương trên lưng Trình Nam.
Trình Nam nhìn thấy, khi Hướng Nam nhìn những vết thương chằng chịt kia, trong mắt đầy sự áy náy.
Những vết thương này sẽ để lại sẹo mà cả đời này cũng không thể biến mất trên lưng Trình Nam.
"Sẽ không để lại sẹo đâu."
Trình Nam vẫn luôn không nói chuyện với Hướng Nam đột nhiên mở miệng.
Hướng Nam khẽ ngẩn người.
Nếu không phải giọng nói Trình Nam lạnh lẽo, Hướng Nam còn cho rằng Trình Nam đang an ủi mình.
Thuốc dần dần được bôi lên lưng Trình Nam, từng chút từng chút một.
Lớp thuốc xanh sẫm trong suốt dần trở nên dày, biến thành thứ màu đen bóng nhẫy. Hướng Nam thấy vậy, cau mày.
"Thuốc này của cậu phải bôi trước khi ngủ sao? Có cần lấy gì bọc lại không?"
Hướng Nam lo Trình Nam nếu cứ vậy mà ngủ hoặc sẽ làm bẩn chăn, hoặc không thể đắp chăn được.
Trình Nam vươn tay lấy thứ treo bên cạnh đưa cho y.
Một lớp băng gạc mỏng, cùng với một miếng giấy bọc nhựa dài.
Cậu cầm lấy chiếc áo để trong phòng tắm lúc tắm còn chưa mặc vào lên. Hướng Nam thấy vậy liền hiểu ra mà bước tới.
Y trải phẳng miếng gạc đặt lên lưng Trình Nam.
Thuốc cao ướt ướt lập tức dính vào mảnh vải.
Hướng Nam làm thật cẩn thận, rồi đem mảnh giấy bọc nhựa che lấy lưng Trình Nam. Hương Nam tay giữ mảnh vải giúp Hướng Nam mặc áo vào. Y từ chỗ cổ áo phía sau rút ra mảnh bọc nhựa rồi gấp lại ra sau. Mảnh giấy bọc được cố định, ngăn cách áo ngoài chạm phải lớp thuốc, như vậy vừa không làm bẩn áo, vừa không sợ lúc ngủ bị bẩn chăn.
"Ngủ thôi."
Lời Trình Nam khiến Hướng Nam lại ngẩn ra, y chớp chớp mắt, gật đầu: "Ờ..."
Hướng Nam ngủ nhờ ở chỗ Trình Nam. Hai người ngủ trên cùng một chiếc giường, Trình Nam nằm bên kia, cứ ngủ cứ ngủ, không biết làm sao lại đè lên người Hướng Nam.
Hướng Nam bị cậu đè, muốn đẩy cậu ra nhưng lại sợ cậu xoay người chạm vào vết thương trên lưng, định gọi cậu dậy thì lại sợ cậu nổi giận. Hướng Nam chỉ đành để mặc cho cậu đè, dần dần, y cũng chìm vào giấc ngủ.
BẠN ĐANG ĐỌC
ĐẠI THÚC ĐỪNG HÒNG CHẠY (ĐẠI THÚC BIỆT TƯỞNG ĐÀO)
De TodoTác giả: Tiện Vũ Hạnh Thể loại: Đô Thị, Đam Mỹ Nguồn:thanhthuancapricorn.wordpress.com,jwkzyk.wordpress.com Trạng thái: Full Thể loại: hiện đại đô thị, nhất thụ đa công (1×6), mỹ công, đại thúc thụ, niên hạ, HE Độ dài: 176 chương + 3 PN (Hoàn) Văn á...