Chương 26: Hãy Để Tôi Được Bình Yên.

2.4K 225 83
                                    

Bắt đầu những ngày tháng học tập năm ba, ngoại trừ việc gây chuyện với nam phụ Lý Kiều Ngôn hằng ngày,chọc cho nữ chính khóc hàng buổi và bán hành cho nam chính hằng đêm thì cậu quả thực chẳng có việc gì để làm cả.

Haizz, thật là chán.

Nghe nói hôm nay có một điều mới. Nhưng là cái gì thì không rõ.

....

Giáo viên hôm nay vẫn cầm cây thước gỗ 30cm nhưng không gõ xuống bàn. Cô nhìn tất cả các học sinh trong lớp A2. Ánh mắt buồn bã và cũng tràn đầy nhiệt huyết.

-Các em, cô có một chuyện muốn thông báo. Cô, sẽ nghỉ việc giảng dạy.

-Hả?

-Cái gì?

-Cô nghỉ việc sao?

-Cô ơi đừng mà.

-Nói gì đi lớp trưởng.

Giáo viên nhìn những gương mặt thân quen trong lớp và cất giọng trìu mến.

-Hồng Yên, em nhớ đừng tô son nữa.

-Hải Nam, em không nên ngủ gật trong lớp.

-Tinh Tú, em...

Cô nói ra hàng loạt nhược điểm của các bạn trong lớp. Từng người từng người hóe mắt bắt đầu đỏ. Cô vẫn tiếp tục cho đến tên của Duật Thiên.

-Duật Thiên, em đặc biệt không nên đánh nhau với khối D nữa. Số bản kiểm điểm em viết có thể làm thành một cuốn bách khoa dày 7cm đấy.

Duật Thiên chỉ nhẹ nhàng gật đầu.

Giáo viên nhìn về Tuyết Chi và Ly Sâm.

-Hai em cũng không nên bất hòa nữa. Tuy không biểu hiện nhưng cô thấy hết đấy.

Sau đó giáo viên lại nhìn lại hết tất cả thành viên lớp A2.

-Các em....chúc các em một năm ba vui vẻ....

Giáo viên ngần như bất lên. Cả lớp cũng vậy mà hoe mắt cay cay.

-Vâng!

Giáo viên đành thu xếp đồ của mình và mang giáo án rời đi.

Hôm nay, lớp A2 đã ngần như chùm vào u sầu.

......

Ngày hôm sau, Duật Thiên lái xe đến trường. Cậu muốn xem thử ai lại có cái quyền hành cao đến mức một giáo viên bằng cấp hạng S như chủ nhiệm đành phải từ bỏ sự nghiệp ở trường Ilumina này.

Vào lớp, ai ai cũng có một khuôn mặt căn thẳng. Nếu là chủ nhiệm cũ, bọn họ còn có thể bông đù không nể tiết nhưng giáo viên mới e là chưa chắc có thể nở nụ cười đùa.

Tiếng chuông reo vang, bắt đầu tiết Sinh hoạt lớp đầu tuần.

Duật Thiên ngồi gõ bàn cột cột, mọi người thì căn thẳng đưa đôi mất nhìn về phía cửa.

Từ xa xa họ nghe thấy tiếng bước chân bước đi cột cột trên nền nhà hoa cương.

Bóng người bỗng lướt qua cửa sổ hành lang lớp một cách nhanh nhẹn.

[Sáng Tác] Khi Nam Phụ Không Còn Như TrướcNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ