Du Khinh Hàn cùng Du Khinh Minh ầm ĩ một trận, từ Du gia chạy trên đường vài vòng, không có chỗ để đi. Vốn định hẹn Thường Lâm Nhiễm, nhưng Thường Lâm Nhiễm không giống nàng lúc nào cũng có thời gian rãnh. Không có người nào để hẹn, cuối cùng trở về nhà trong nội thành.
Du Khinh Hàn không thích Du Khinh Minh quản nàng, rất sớm đã chuyển ra ngoài ở một mình, tại nội thành có một khu nhà của chính mình, có việc mới trở về gia trạch Du gia. Kỳ thực bản thân nàng cũng không thường trở về khu nhà, chính là ở tại nhà Tiêu Đồng.
Nhớ đến việc trước đây, đoạn thời gian đó Tiêu Đồng xảy ra chuyện, gần như là tan vỡ. Du Khinh vẫn là bồi bên người nàng, Tiêu Đồng miễn cưỡng thoát ra, nhưng lại có tật xấu, phải ở bên cạnh Du Khinh Hàn mới có thể ngủ ngon giấc, bằng không mặc kệ giường thoải mái đến chừng nào, đều ngủ không được. Lúc đó Du Khinh Hàn đối với Tiêu Đồng còn hứng thú, lại tự giác cảm thấy có lỗi với Tiêu Đồng, đối với Tiêu Đồng đáp ứng tất cả, huống chi ngủ cùng nàng như thế. Liền cùng nàng bồi đến hiện tại.
Sau đó Du Khinh Hàn đối với Tiêu Đồng có chút chán ghét, bắt đầu hoài nghi tật xấu này là Tiêu Đồng giả vờ tạo ra để nàng cảm thông. Vừa vặn có một lần Mạc Tịch Nguyên về nước, Du Khinh Hàn cùng Thường Lâm Nhiễm đi tiếp đón nàng, ba người tán gẫu cho đến nửa đêm mới chưa hết lưu luyến mà tản ra. Du Khinh Hàn trở về nhà là lúc bốn giờ sáng, tất cả đèn trong nhà Tiêu Đồng đều tắt hết. Du Khinh Hàn tắm xong sờ soạng tiến vào phòng ngủ, thời điểm nằm bên cạnh Tiêu Đồng, suýt chút nữa bị nàng hù chết. Con mắt Tiêu Đồng trợn thật lớn, không chớp mắt nhìn trần nhà, con ngươi thẳng tắp. Du Khinh Hàn cho rằng Tiêu Đồng xảy ra chuyện gì, sợ đến ngừng thở, mau mau vỗ vào mặt Tiêu Đồng, Tiêu Đồng lúc này mới lấy lại tinh thần. Thấy rõ Du Khinh Hàn, khóe miệng nở nụ cười, khàn khàn nói "Khinh Hàn, ngươi đã về."
"Ngươi... sao ngươi còn chưa ngủ?"
"Ngủ không được." Tiêu Đồng sắc mặt tái nhợt nói "Khinh Hàn, ta sợ."
"Không sợ, có ta ở đây." Du Khinh Hàn ôm Tiêu Đồng, đau lòng lại tự trách, nhẹ nhàng bên tai nàng nói "Tiểu Đồng không sợ, có ta ở đây."
Bởi vì chuyện này, Du Khinh Hàn mới biết, tám phần mười đời này Tiêu Đồng không thể thoát ra khỏi chuyện đó, cũng tám phần mười đời này không thể rời bỏ nàng. Du Khinh Hàn một bên an ủi Tiêu Đồng, một bên cảm thấy hoảng sợ.
Chỉ là ngoại trừ điểm này, những phương diện khác Tiêu Đồng làm rất tốt. Du Khinh Hàn có bệnh ưa sạch sẽ, nàng từ nhỏ bị làm hư, mọi chuyện đều có người khác quét dọn. Ngay cả lúc nàng tránh khó khăn sống ở thị trấn, cũng có người cách hai ngày quét dọn nhà của nàng, chuyện nhà xưa nay tay chưa từng chạm.
Sau đó Du Khinh Hàn cùng Tiêu Đồng ở cùng một chỗ, lo lắng Tiêu Đồng không thích ứng được với cuộc sống của chính mình. Nhưng Tiêu Đồng không chỉ có thích ứng, còn thích ứng rất tốt. Đại khái nàng từ nhỏ quen làm việc nhà quen rồi, đem chỗ hai nàng ở thu thập ngay ngắn, sạch sẽ. Những tật xấu gần như cưỡng bách kia của Du Khinh Hàn Tiêu Đồng hết thảy cũng biết, liền để bàn chải đánh răng để hướng bên kia, dép đặt ở đâu cũng có khoảng cách đều đều rõ ràng. Sau khi Du Khinh Hàn ở cùng với nàng, dĩ nhiên so với một mình sinh hoạt tốt hơn nhiều, liền dứt khoát cùng Tiêu Đồng chuyển đi ở với nhau, một lần chính là nhiều năm như vậy.
YOU ARE READING
(BHTT - Edit) Khiết Phích
General FictionTác phẩm: Khiết phích Tác giả: Tam Nguyệt Đồ Đằng Thể loại: Đô thị tình duyên, Tình hữu độc chung, Ngược luyến tình thâm, HE Độ dài: 101 chương + 7 phiên ngoại Nhân vật chính: Du Khinh Hàn, Tiêu Đồng Nhân vật phụ: Mạc Tịch Nguyên, Cảnh Hành, Thường...