Tiêu Đồng đỡ Du Khinh Hàn về phòng của mình, nàng không muốn tiến vào cái phòng dơ bẩn đã bị Du Khinh Hàn cùng nữ nhân khác làm qua, vì lẽ đó, nàng đem Du Khinh Hàn nhốt vào căn phòng nhỏ kia, dùng dây thừng trói tay chân của nàng lại.
Giường nhỏ dùng để trói chặt Du Khinh Hàn, hầu như chỗ trống không còn lại bao nhiêu. Du Khinh Hàn nằm ở trên giường, hai mắt nhắm, hai tay quấn vào đầu giường, tóc quăn rải rác ở trên gối, môi hồng hào. Tiêu Đồng ngồi trên mặt đất bên cạnh giường, hai tay nâng cằm chống đỡ ở trên giường, lặng lẽ mà nhìn Du Khinh Hàn, từ con mắt đến môi miệng, lại tới cái cổ, xương quai xanh, đánh giá một chút, cảm thấy hài lòng.
Còn có cái gì không hài lòng? Địa phương của nàng, thuộc về người nàng, một cũng không thiếu, so với thời điểm hiện tại còn tốt hơn. Tiêu Đồng chỉ hy vọng thời khắc này dài đến tận địa lão thiên hoang. Du Khinh Hàn không tỉnh, bất luận người nào cũng không tìm đến đây. Từ đây, thế giới bên ngoài trắng xám u ám làm sao, cũng cùng nàng không quan hệ.
Tiêu Đồng thật sự là muốn buông tha Du Khinh Hàn, đáng tiếc, nàng so với chính mình tưởng tượng ích kỷ hơn một chút, đặc biệt là thời điểm nhìn Du Khinh Hàn y ôi trên bả vai người phụ nữ khác, đặc biệt là thời điểm Du Khinh Hàn cùng nữ nhân kia lời ngon tiếng ngọt.
Thuốc ngủ cũng không dễ dàng mua được, cũng còn tốt có bác sĩ chuẩn đoán bệnh của nàng chứng minh, lừa gạt Du Khinh Hàn đi cũng không dễ dàng, cũng còn tốt Du Khinh Hàn tuy chán ghét nàng, nhưng đối với nàng không hề phòng bị.
Trong mắt Du Khinh Hàn, Tiêu Đồng là con thỏ vô hại thích dính người, nàng không biết, con thỏ cuống lên cũng sẽ cắn người.
Tiêu Đồng nhìn Du Khinh Hàn, không có dự định khác. Nàng có thể đối với Du Khinh Hàn muốn làm gì thì làm, nhưng trong lòng một chút ý nghĩ cũng không có. Lúc trước sự kiện kia hầu như phá hủy Tiêu Đồng, Tiêu Đồng chỉ cảm thấy dơ bẩn, ngoài ra cũng không có cái khác.
Đương nhiên, nếu như Tiêu Đồng nguyện ý, cũng có thể hôn Du Khinh Hàn, giống như lần trước nhìn thấy Du Khinh Hàn cùng cô gái trẻ tuổi hôn môi, chỉ là Tiêu Đồng không muốn.
Đôi môi xinh đẹp này của Du Khinh Hàn, không biết đã chạm qua bao nhiêu nữ nhân. Tiêu Đồng cau mày nghĩ, quả thực dơ bẩn.
Tiêu Đồng chẳng hề làm gì, nàng thậm chí không giúp Du Khinh Hàn thay quần áo, lễ phục phác họa vóc dáng xinh đẹp của Du Khinh Hàn, Tiêu Đồng liền nằm nhoài lên bên cạnh ngủ một đêm.
Ngày thứ hai vừa rạng sáng liền tỉnh lại, Du Khinh Hàn còn chưa tỉnh, đại khái là bỏ lượng thuốc có chút nhiều, Tiêu Đồng có chút hoảng hốt, thăm dò hơi thở Du Khinh Hàn, yên lòng, hơi thở vững vàng, không có gì đáng lo. Nàng rửa mặt thay quần áo, trước khi đi không yên lòng, lại nhìn Du Khinh Hàn một chút, xác nhận dây thừng buộc chặt mới đi làm.
Đi làm đều bình thường, liền Cảnh Hành không nhìn ra cái gì khác thường. Chỉ là Cảnh Hành lo lắng Tiêu Đồng, buổi trưa lúc ăn cơm làm bộ vô ý nói tới chuyện tối hôm qua.
"Tối hôm qua?" Tiêu Đồng bình tĩnh cười cười "Ngươi không nói ta cũng quên, tối hôm qua nhiều người, ta vẫn trốn ở ban công hút thuốc, không có nói chuyện với ngươi, ngươi không trách ta chứ."
YOU ARE READING
(BHTT - Edit) Khiết Phích
General FictionTác phẩm: Khiết phích Tác giả: Tam Nguyệt Đồ Đằng Thể loại: Đô thị tình duyên, Tình hữu độc chung, Ngược luyến tình thâm, HE Độ dài: 101 chương + 7 phiên ngoại Nhân vật chính: Du Khinh Hàn, Tiêu Đồng Nhân vật phụ: Mạc Tịch Nguyên, Cảnh Hành, Thường...