Chương 57

2.6K 42 0
                                    

Lúc Mike đem đồ ăn về thì Tần Liên đang nằm trên giường nghịch điện thoại, nghe tiếng mở cửa, cậu buông điện thoại xuống, nghiêm chỉnh nằm trở về.

Mike đi vào, khẽ liếc cậu một cái, kéo bàn chuyên dụng cho bệnh nhân ra, đặt thức ăn lên bàn, nhìn cậu nói:

"Ăn đi."

Tần Liên nhìn bát cháo trắng trên bàn, vẻ mặt đặc sắc vô cùng, sau đó nhẹ giọng hỏi:

"Chỉ có cái này?"

"Chỉ có cái này." Mike đáp lại.

Vậy là trợ lí Tần với vẻ mặt đau khổ ngồi gặm bát cháo.

"Anh ăn gì chưa?" Tần Liên hỏi.

"Chưa, cậu ăn đi." Nói như vậy, nhưng Mike lại thâm ý nhìn cậu.

Tần Liên hơi cau mày sau đó đột nhiên xúc một muỗng, đưa tới bên miệng Mike, ngập ngừng nói:

"Anh...ăn một miếng đi."

Mike hơi nhướng mày, khóe miệng dâng lên nụ cười, phối hợp với Tần Liên, cúi người há miệng ăn muỗng cháo, đầu lưỡi còn vươn ra, tà ý liếm khóe môi.

Tần Liên đột nhiên căng thẳng, hai tai nóng bừng, vội cúi đầu ăn cháo, che đi thần sắc mất tự nhiên.

Điên rồi.

Sao cậu lại không khống chế được chứ.

Mike mỉm cười, trong phòng bệnh vốn ngột ngạt, có một tình cảm ấm áp dịu dàng lặng lẽ dâng lên giữa hai người.

.....

Phương Mộc Tĩnh mang theo đồ trở về phòng bệnh.

Cô đi tới bên giường, nhìn hắn, lạnh nhạt nói:

"Cởi áo."

Hắn hơi nhướng mày, chậm rãi cởi áo ra, nhưng ánh mắt lại chăm chú nhìn cô.

Phương Mộc Tĩnh nhìn hắn chậm chậm chạp chạp, cũng không hối thúc, chỉ kiên nhẫn đợi.

Áo cuối cùng cũng cởi xong, bên cánh tay và lồng ngực trái đều được dùng băng gạc trắng băng lại, bây giờ lại ẩn ẩn thấm máu.

Sắc mặt cô nghiêm túc, không nhìn ra cảm xúc gì, cận thận gỡ băng ra.

Nhưng thực chất, dưới đáy lòng đang không ngừng run lên từng đợt.

Cô biết, hắn luôn sẽ đối mặt với nguy hiểm, nhưng nhìn hắn bị thương như thế này, trái tim vẫn không nhịn được co rút.

Miệng vết thương hơi sưng, nhìn qua có vẻ vô cùng dữ tợn.

Cẩn thận sát trùng miệng vết thương, sau đó băng bó lại.

Cả quá trình hai người đều im lặng. Hắn không dời ánh mắt khỏi người cô, còn cô không dời mắt khỏi vết thương của hắn.

Cảnh tượng không gượng gạo kỳ quái, mà phá lệ đẹp đẽ đến lạ.

"Được rồi, mặc áo vào đi."

Cô đem băng gạc thấm máu để vào khay, gỡ găng tay y tế chuyên dụng ra.

Nhìn hắn mặc lại áo, cô nói:

Vạn Kiếp Yêu AnhNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ