Chap: 62

3.8K 231 4
                                    

Khi Hắc Lục từ phòng tắm đi ra, Diệp Xuyên đang ngẩn người dựa vào cửa sổ.

Đèn nơi đầu giường đã bật lên, làn sóng ánh sáng màu quất ấm áp như nước dàn trải khắp căn phòng, trong không khí nhu hòa vẫn còn thoang thoảng mùi rượu.

Ban đêm nhiệt độ xuống thấp, ngưng tụ một tầng sương mù trên mặt kính của cửa sổ, bước tới gần, bề mặt còn lưu lại vài dấu tay, nhưng rất nhanh lại bị hơi nước che phủ đi, không nhìn thấy gì nữa.

Hắc Lục nhìn bóng dáng trầm mặc của cậu, bỗng nhiên có chút hoài nghi có lẽ Diệp Xuyên chẳng nhìn vào một cái gì cụ thể cả.

Từ góc Hắc Lục đang đứng vừa vặn có thể nhìn thấy một bên sườn mặt của cậu, đường nét tinh tế còn mang theo vài phần nhu hòa mềm mại của một thiếu niên, khuôn mặt lúc này lại toát ra thần sắc hờ hững, tựa như một món vũ khí lạnh lẽo nằm yên trong bóng đêm, được trang trí lộng lẫy, chạm vào lạnh như băng.

Trực giác của Hắc Lục mách bảo cậu nhóc này đang có tâm sự, hơn nữa còn là tâm sự chẳng vui vẻ gì.

Hắc Lục đi qua ôm cậu vào lòng.

Thân thể Diệp Xuyên bất ngờ không kịp đề phòng đột nhiên run lên, rồi ngay lập tức trấn tĩnh lại, lười biếng dựa vào trong lòng hắn cọ cọ, “Tắm xong rồi?”

Mùi rượu nồng đậm xông vào mũi, Hắc Lục lúc này mới phát hiện trên bệ cửa sổ để một chai rượu chỉ còn non nửa.

Hắc Lục nhìn thấy nhãn hiệu, không khỏi hoảng sợ, “Ai ya, chai Vodka đó lão Từ nhờ người ta làm cho tôi, thật sự rất nặng.

Mới đó mà đã uống gần hết rồi, em không muốn sống nữa hả?”

Diệp Xuyên xoay người, ôm chặt lấy cổ hắn.

Cậu đang phát run.

Tâm Hắc Lục chợt thấy xót xa, “Sao vậy?”

Diệp Xuyên vùi mặt vào cổ hắn nhẹ lắc đầu, nhưng cánh tay quàng trên cổ lại vô thức xiết chặt .

Hắc Lục vẫn duy trì tư thế tựa như đang cầu xin giúp đỡ này ôm cậu lên, đi về giường.

Tay vừa mới buông ra khỏi thân thể, Diệp Xuyên lại giống như một con bạch tuộc, tay chân lại túm chặt không buông.

Khoảng cách rất gần, Hắc Lục thậm chí còn nghe được hai hàm răng của cậu đánh vào nhau lập cập, có cảm giác như cậu.

.

.

Sắp đông cứng đến nơi.

Hắc Lục đem áo choàng ngủ của cậu cởi ra, xả chăn ra rồi kéo Diệp Xuyên vào trong lòng mình, thậm chí còn gác một chân lên người cậu, thật cẩn thận làm xong tất cả rồi mới hỏi cậu, “Có tốt hơn chút nào không? Nói tôi nghe xem?”

Diệp Xuyên dường như không còn sức lực co rút trong lòng hắn, sắc mặt tái nhợt, ánh mắt lại khiến cho người ta sợ hãi, lúc nhìn Hắc Lục, trong đôi mắt mang theo thần sắc bén nhọn, phảng phất như đang chịu đựng nỗi đau bị thiêu đốt.

“Rốt cuộc làm sao vậy? Em đang sợ cái gì hả?”

Hắc Lục không tự chủ được khẩn trương hẳn lên, “Có chuyện thì nói ra, chẳng phải em vẫn còn có tôi đây sao?”

Mùa Hè Của Diệp XuyênNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ