Chương 19

9.6K 749 54
                                    

Trong viện bỗng vang lên tiếng bước chân hỗn độn, Long tiên sinh cố nén đau đớn cắt da cắt thịt, duy trì thần trí thanh tỉnh.

Hắn muốn nhìn Mục Loan Loan sẽ ghét bỏ hắn như thế nào, như vậy hắn sẽ có lý do để đem mấy hành động ân cần của cô mấy ngày trước đối với hắn quy kết thành cô có rắp tâm khác. Như vậy hắn có thể đem hình bóng mỏng manh của phu nhân xung hỉ nhiều ngày nay khắc vào trong lòng hắn hoàn toàn xoá sạch mà không mang theo đau xót nào.

Mà cũng thật buồn cười con rồng nào đó luôn chờ đợi đến ngày Mục Loan Loan ghét mình nhưng lại vô cùng nhớ nhung những ngày cô đối xử tốt với hắn, như là oán phụ chốn khuê phòng, mỗi ngày đều lén thả thần thức ra đầy chờ mong.

Long tiên sinh cố sức rút ra một tia thần thức, dò ra khỏi giường, leo lên trên góc áo Mục Loan Loan. Hắn rốt cục cũng mềm yếu, không dám nhìn thẳng vào đôi mắt mà một lát nữa đây sẽ lộ ra vô cùng chán ghét với hắn.

Mục Loan Loan cũng không thể phát hiện được sự tồn tại của thần thức, cô nhìn cửa phòng đã đóng lại, trên mặt đất trong sân cũng không có dấu chân hỗn nào, trước tiên liền thở phào một hơi, nhưng giây tiếp theo lại nghe trong không khí mùi hôi thối càng nồng đậm.

Trong lòng cô lo lắng cho Long tiên sinh, hơi dùng sức mở cửa "rầm" một tiếng, mùi hôi thối nồng nặc ập vào trước mặt, cô không nhịn được lùi về sau hai bước ——

Có chuyện gì đã xảy ra? Vì sao trong phòng lại có mùi khó ngửi quá như vậy? Cô nhớ rõ ràng lúc buổi sáng rời đi vẫn còn tốt mà.

Nhưng sau khi cô lui về sau hai bước, trái tim mẫn cảm yếu ớt của Long tiên sinh cũng đã sắp chịu không nổi.

Đúng rồi, hắn kỳ thật cũng không có tư cách gì yêu cầu vị phu nhân xung hỉ này đối với hắn có bao nhiêu thâm tình, rốt cuộc giữa bọn họ chỉ là hữu danh vô thực, không nói đến bản thân hắn cũng chưa thể cho nàng cái gì, ngược lại còn làm phiền người khác chiếu cố mình.

Cho dù hiện tại nàng ghét bỏ hắn, hắn cũng không có gì lý do để hận nàng.

Long tiên sinh gắt gao mím môi, chậm rãi thu hồi thần thức.

Hắn đột nhiên không muốn nhìn, không muốn thấy nàng chán ghét bộ dáng của hắn. Nói đến cùng, nàng căn bản không biết hắn có thể tỉnh, tất cả chỉ là hắn một bên tình nguyện mà thôi.

Mục Loan Loan lại không biết hai bước lùi về sau vì bị mùi thối ập vào mặt của mình lại khiến cho tâm trạng của Long tiên sinh nhảy một đống bước đến phương trời tưởng tượng nào rồi. Cô ngừng lại một chút, để ánh sáng mặt trời chiếu ngập tràn căn phòng, bây giờ mọi thứ đều sáng lên rất nhiều, liếc mắt liền nhìn thấy Long tiên sinh đang nằm ngoan ngoãn trên giường.

Chăn trên người hắn cũng không xê dịch gì, hẳn là không có ai đến đây.

May mắn, Long tiên sinh còn chưa bị khi dễ.

Mục Loan Loan nghĩ, chịu đựng mùi hôi thối khó nghe trong không khí bước nhanh đến mép giường ——

Trên giường ngọc, bên phía cô nằm thì đệm chăn đều được xếp khá chỉnh chu đặt một bên, nhưng bên thuộc về Long tiên sinh lại giống như là bị thứ gì thấm ướt, hiện lên một mảng đỏ đậm hơn so mới màu đỏ của đệm chăn.

【HOÀN】SAU KHI XUYÊN QUA TÔI GẢ CHO BẠO QUÂN TÀN TẬTNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ