Chap 19

687 39 0
                                    

Dọc theo đường đi Seulgi cũng không nói nữa, Joohyun hình như rất thích đắm mình trong ngượng ngùng nên không đánh vỡ không khí đáng xấu hổ này.

Đúng vậy, có gì mà nàng không thể thừa nhận! Seulgi trong lòng thì thầm: Dù dạ dày đau cũng có thể kiên trì công tác thì đúng là chiến sĩ sắt thép, lì lợm chọc người chỉ sợ chọc trúng cấp trên thôi. Nói cùng một chỗ sẽ xấu hổ còn muốn cùng một chỗ cả đêm, nếu nói Joohyun không tự ngược ai tin? Giả đứng đắn! Áo khoác không nên cho cô ta mặc! Hừ!

- Đến nhà cô rồi.

Joohyun mỉm cười tạm biệt:

- Thứ hai gặp.

Seulgi rất muốn nói một câu thật tự nhiên: "Tôi không muốn gặp lại cô.", chỉ là cái câu hay ho này không thể từ miệng Seulgi phun ra được. Cũng khó trách, giống như miệng chó thì không thể phun ra ngà voi, chưa kể nói ra không chừng con chó nghe được cũng bị hù chết, con voi cũng đành phải nuốt giận mà chết.

- Tái kiến. - Seulgi chỉ nói như thế.

Xem này, chữ Hán đúng là thần kỳ, ai lại đi cẩn thận cân nhắc "Tái kiến" (Hẹn gặp lại) là hai từ "Tái" cùng "Kiến"(gặp) tạo thành hai chữ đây? Bao hàm ít nhiều hàm ý lưu luyến không rời, tình cảm lưu luyến ưu thương vô hạn sau khi tạm biệt thì mong chờ gặp lại. Thậm chí Joohyun ngu ngốc cũng không biết điều này!

Hung hăng đóng cửa xe, Seulgi chạy nhanh hướng không có Joohyun mà trốn. Chỉ là không có cách nào có thể tránh được Joohyun, dù sao muốn chạy trốn công khai thì trên đường cũng tràn ngập vô số chướng ngại vật.
Mọi người xem, lần này không ngã xuống nữa sao?

Seulgi quyết định đem đôi giày làm cho nàng té ngã vô số lần vứt bỏ, cũng vứt bỏ cảm tình đối với Joohyun.


Vốn quyết định không bao giờ tùy tiện đem tình cảm giao cho người khác, xem ra quyết định này vô cùng chính xác. Một khi thật sự yêu thương ai, sẽ dễ dàng bị tổn thương, khó trách Sooyoung yêu đương nhiều như vậy, cuối cùng chọn người mà mình không yêu kết hôn, đó là quyết định khôn ngoan.
Nếu người mình yêu cũng yêu mình thì còn có thể tìm được hạnh phúc và thỏa mãn, đáng sợ nhất là nguyện ý yêu thương người ta, cuối cùng đối phương lại cho rằng quan hệ của hai bên chỉ là "bạn bè". Tới địa ngục đi "bạn"!!! Không muốn bị người ngu ngốc đùa giỡn nữa! Còn muốn cảm tạ thái độ nho nhã lịch sự của tôi, cám ơn giải thưởng to lớn của cô dành cho tôi!

Seulgi tự nói với mình, không nên cảm thấy Joohyun có một mặt đáng yêu mà lưu luyến, chẳng lẽ bản thân không phát hiện Joohyun có rất nhiều mặt đáng ghét sao? Chuyện phân rõ giới hạn này chắc chắn là việc tốt! Phân rõ phân rõ!

Joohyun tiến vào cuộc sống của Seulgi, luôn luôn lởn vởn xung quanh, vòng vo một vòng tròn cuối cùng trở lại tâm tình và tình cảnh lúc trước, Seulgi hoài nghi bản thân nàng không biết đã trải qua thời gian hoang phí trước kia như thế nào. Lại là một thứ hai khác, Seulgi ho khan tiến vào phòng làm việc.

Joohyun đến trễ hơn, đi vào phòng làm việc đúng lúc Seulgi đang ho. Ánh mắt dừng trên người Seulgi, lập tức Seulgi nhịn ho im thin thít, Joohyun không nói gì đi vào phòng riêng. Seulgi máy móc làm việc, đến buổi trưa đang muốn cùng đồng nghiệp đi ăn lại bị Joohyun gọi lại.

- Đến phòng làm việc của tôi một chút. - Joohyun giở trò cũ.

Seulgi không kiên nhẫn đi vào, giọng điệu cũng không tốt:

- Lại có việc gì sao Bae tổng giám.

Joohyun thấy thái độ bất hòa của Seulgi có chút ngỡ ngàng, nhưng không thể hiện ra biểu tình gì, nói:

- Cô thu dọn một số thứ, đi gặp đối tác một chuyến.

Seulgi không có lí do để từ chối công việc, chỉ là không muốn có nhiều tiếp xúc với Joohyun:

- Tôi chưa ăn cơm.

- Chúng ta trên đường ăn, tôi mời.

Đây không phải vấn đề cô có mời hay không, vấn đề là tôi không muốn thấy mặt cô!


- Đúng rồi, đem laptop giúp tôi.

Cô không có tay sao? Loại việc này cũng muốn tôi làm? Tôi là nô tài bí mật của cô sao? Sẽ tăng lương gấp đôi sao?

- Công ty họ hơi xa, đoạn đường này dường như kẹt xe rất lâu, chúng ta đi tàu điện đi. Cô có thể đi tàu điện không?

Cô nói cái gì! Tôi từ nhỏ đến lớn đều đi tàu điện! Nếu ai cũng tốt số như cô cả ngày lái xe, khẳng định xăng dầu tăng giá.

- Thu dọn xong chúng ta đi ngay.

Chờ một chút! Tôi còn chưa đồng ý nha! Hừ, vì sao tôi đã giúp cô thu dọn xong!

Joohyun vẫn mang khăn choàng cổ dài đi ra ngoài, khoác thêm lên người một cái áo len.
Seulgi ho khan đem văn kiện theo, còn khoa trương mặc một cái áo len lớn hơn đi phía sau. Vừa mới tiến vào thang máy Joohyun liền thay đổi chủ ý:

- Vẫn nên lái xe đi.

- Vì sao?

Joohyun quét mắt liếc Seulgi:

- Đến tàu điện cần đi một đoạn đường, cô ho như vậy cũng không uống thuốc, lỡ như bệnh nặng nhờ cậy tôi, tôi cũng không có thời gian chiếu cố cô.

Seulgi thấy những lời khi cãi nhau của nàng cùng Joohyun rất giống nhau, rất không dễ nghe, nhưng tỉ mỉ cân nhắc rõ ràng có thể cảm nhận được đó là một loại quan tâm.

Trong lòng Seulgi khổ sở vạn phần, đến bây giờ cũng chưa từng chua xót như vậy. Tại sao hết lần này đến lần khác làm như vậy? Nếu cô thật sự coi tôi là bạn thì đừng làm tôi ảo tưởng. Cho tôi hi vọng sau đó sẽ đem tôi đẩy ra, nhiều lần như vậy ai có thể chịu được.

Dọc đường đi Seulgi không nói thêm gì, Joohyun dường như có nghi vấn, nhưng thủy chung không hỏi ra.

[ Edit/Cover ] Tổng giám của ta không thể nào đáng yêu như thế | SeulReneNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ