Chap 66

505 31 0
                                    

   Ngày thứ hai Joohyun đưa Seulgi đi làm, tới phòng làm việc của mình Joohyun mới nhớ Seungwan đêm qua không có về, vì thế ân cần gọi điện thoại hỏi thăm vị bằng hữu kia đi đâu. Seungwan nói tối hôm qua vì không muốn làm bóng đèn phải ra khách sạn ở, hôm nay trực tiếp đi công viên chơi.

- Cậu thật sự không tìm công việc ổn định sao? Ở công viên trò chơi có thể tìm được gì?

- Mình còn tiền gửi ngân hàng, không cần lo lắng. Nói đến, chẳng lẽ phải giống cậu đến công ty bận rộn làm cho cái này đau cái kia nhức sao? Mình thích không khí ở công viên, có thể chơi đùa với rất nhiều bạn nhỏ. Hơn nữa, mình không biết sẽ ở trong nước bao lâu.

- Cậu còn có thể đi sao?

- Không đi thì thế nào? Ở đây có cái gì đáng để mình lưu luyến sao?

Nghe Seungwan ảm đạm thê lương nói, Joohyun tổng kết:

- Xem ra Park tiểu thư thật sự cho cậu đả kích không nhỏ.

Joohyun cũng không có thời gian nói chuyện riêng tư, giữa trưa mười một giờ muốn đến công ty đối tác họp. Đến bãi đậu xe lấy xe, đột nhiên phát hiện một thân ảnh quen thuộc đứng nơi đó.

- Dì? - Joohyun thật sự không nghĩ tới, Jung mẹ ở trong khu nhà cao cấp không ra khỏi cửa, sẽ đích thân đến tìm mình.

- Joohyun, hôm nay con cũng bận rộn công việc sao?

Jung Yerin và Jung mẹ gần như cùng một khuôn mẫu in ra, từ rất lâu Yerin đã nói qua, chờ đến trung niên, Yerin sẽ giống mẹ y như đúc. Cho nên khi Jung mẹ đi tới, Joohyun có loại ảo giác, dường như là Yerin đứng trước mặt mình. Jung mẹ thật sự có khả năng làm vợ hiền, trợ giúp chồng quản lí sự nghiệp gia đình phát triển thành công lớn mạnh. Nhưng đồng thời là một người không xứng làm mẹ, con gái đã ba mươi còn trầm cảm, đây không phải đang ầm ĩ tự sát sao.

- Vâng, có lẽ không có thời gian gặp Yerin. - Joohyun biết được ý đồ của đối phương, dù sao cũng phải nói đến chủ đề chính, không nên lãng phí thời gian đi giả ngu.


Joohyun mở cửa xe nửa người đã muốn ngồi vào xe:

- Dì lái xe sao?

Jung mẹ chặn cửa xe, trong ánh mắt không một tia sáng, giống như nước lặng. Cho tới giờ vẫn rất chú ý dáng vẻ của Jung mẹ, rõ ràng đầu đã bạc. Thanh âm của Jung mẹ gần như cầu xin:

- Joohyun, con phải đi gặp Yerin một lần. Nó không chịu ăn, mỗi ngày đều nôn, chỉ còn có ba mươi bốn cân, xoay người trở mình đều không được, còn bị chấn thương... Bác sĩ nói nó nếu tiếp tục không ăn uống cũng không phối hợp trị liệu, chỉ còn đường chờ chết.

Joohyun không nhìn Jung mẹ, chỉ bình tĩnh tuyệt tình nhìn về nơi khác, cũng không có đánh giá lời nói của Jung mẹ.

- Yerin chỉ muốn trước khi chết gặp con một lần. Joohyun, cho dù là chia tay, con cũng không thể nhẫn tâm như vậy? Coi như dì cầu xin con đi gặp nó được không?

Ánh mắt Joohyun dao dộng một chút, giả vờ lộ ra vẻ tươi cười nói:

- Con phải đi nếu không sẽ muộn giờ họp. Dì, nếu dì không lái xe con đưa dì đi được không?

- Con muốn ta quỳ xuống để cầu xin con sao? Dì chỉ có một đứa con gái... - Nước mắt hơn nửa đời người đều tuôn ra, Jung mẹ run rẩy đôi môi giống như tận lực nói cho Joohyun biết mình có bao nhiêu bi thương.

Joohyun như trước không có nhiều biểu tình, ngữ khí vãn bối lễ phép:

- Dì không cần cầu xin con như vậy, Yerin vì sao biến thành như vậy không phải do con làm hại. Chỉ sợ dì càng biết rõ cô ấy vì sao trầm cảm như vậy.

Nước mắt tựa như đọng lại trong mắt Jung mẹ, trừng lớn mắt, đôi mắt không đỏ chút nào, tựa như nước mắt chỉ là bắt buộc chảy ra, không mang tình cảm gì, như chất lỏng mà thôi.

- Chỉ một lần. - Nhưng Joohyun vẫn đáp ứng:

- Con sẽ không nói chuyện với cô ấy, con sẽ nhìn cô ấy từ xa rồi đi.

- Được! Được! Cám ơn con! - Joohyun không thèm nhắc lại, ngồi vào trong xe.

Đến giờ cơm trưa, Seulgi thấy Joohyun còn chưa về, có chút nhàm chán, bụng không ăn no cũng không có cảm giác đói bụng, nhìn đồng hồ chờ Joohyun trở về. Seulgi thật sự hận không thể oanh tạc điện thoại hai mươi bốn giờ, cho dù là nhắn tin cũng được a!


Chỉ tách ra một chút, không biết Joohyun đang làm gì, Seulgi đều cảm thấy rất khó khăn. Nhưng trên thực tế, đương nhiên Seulgi không thể làm như vậy, nếu không ai đó sẽ phiền chết?

- A, mệt mỏi quá nha... - Seulgi ghé vào bàn thở dài, đồng nghiệp đi tới giả vờ nhéo mặt Seulgi, Seulgi lập tức cảnh giác, trong nháy mắt đã né tránh.

- Ôi, hôm nay gấu mèo muội muội không lười biếng nằm mặc cho mọi người cưng nựng? - Đồng nghiệp không nhéo mặt, trêu ghẹo nói.

- Ừ hừ. - Seulgi gật đầu, đặc biệt còn nói:

- Về sau không được nhéo mặt tôi a!

- Làm sao vậy, chẳng lẽ hoa đã có chủ?

- Sẽ không nói cho cô. - Seulgi đắc ý.

Tránh thoát đồng nghiệp, nhìn đồng hồ treo tường, đã một giờ mười phút. Vừa rồi đi mua cơm mua thêm một phần đem về cho Joohyun.

Tỉ lệ ngu ngốc kia trở về chưa ăn thật sự là quá lớn, dù sao có lò vi sóng, một lát hâm nóng lại cho chị ta. Ừ, tên kia hình như không thích ăn hành gừng tỏi, tất cả đều phải bỏ.

Seulgi tránh ở góc bàn, cầm chiếc đũa đem từng sợi gừng nhỏ gắp bỏ.

Hình như dưa leo cũng không ăn nha, thật là một tên phiền toái, vậy chỉ có thể ăn rau. Xong đời, chị ta hình như cũng nói không ăn thịt bò? Khoai tây thịt bò cũng đành phải ăn mỗi khoai...

Seulgi mất thật nhiều công phu mới sửa đồ ăn thành đồ Joohyun có thể ăn, phát hiện đồ ăn bên trong cũng vơi đi một nửa. Cẩn thận nhớ lại, hình như mỗi lần Joohyun đều hùng hổ gọi một phần cơm lớn, kết quả ăn vài miếng đã no, hơn nữa cái này không ăn cái kia không dám ăn...

- Hầu hạ chị ta thật khó khăn! - Seulgi phục dịch xong, oán giận một câu.

[ Edit/Cover ] Tổng giám của ta không thể nào đáng yêu như thế | SeulReneNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ