CỐ HÂN HÓA MA
-"Cố Hân dừng lại, không được...." Thần Chết kế bên dùng tay che khí bức chết chóc này. Mặc dù kêu gọi liên tục nhưng có vẻ Cố Hân thực sự hóa ma rồi.
Chuyện Cố Hân hóa ma là một việc vượt tầm kiểm soát của Thần Chết, một con người phàm sao lại có thể hóa ma được cơ chứ!!!
Mặc dù đã bật khiên bảo vệ nhưng Thần Chết hoàn toàn không thể đến gần Cố Hân, luồng khói đen bao quanh dường như ngăn chặn mọi ngoại nhân tiếp xúc đến chân thể. Nhận ra không thể thay đổi được tình hình Thần Chết đành cắn răng cố gắng dịch chuyển Lố Bang với Tiêu Ngữ ra khỏi vùng phạm vi đó.
Thoắt một cái, cả 3 người kia đều biến mất chỉ còn mỗi Cố Hân đứng đơn độc trong không gian u ám đó. Cố Hân như một cái xác tự di chuyển hoàn toàn không có sự tự điều khiển nào, đôi chân nhấc lên bước về hướng thành phố Ozone.
Bên đây Thần Chết dùng chút sức còn lại cố gắng dịch chuyển hai người kia vào trong thành phố Ozone cách xa Cố Hân một chút. Lố Bang hồi nãy còn hung hăng cười lớn nay lại đang run rẩy ngồi thụp xuống đất, nàng vẫn vậy một tia chấn động không hề có dường như việc Cố Hân hóa ma chẳng ảnh hưởng gì đến nàng.
Thần Chết cố gắng đều đều ổn định lại hơi thở, mong rằng có thể thu hồi lại một chút sức mạnh để ngăn cản Cố Hân.
-"Á..........yêu quái......" bỗng phía sau lưng có tiếng kêu la thất thanh kéo theo đó là ngàn trăm tiếng kêu la khác tạo thành một tạp âm rất lớn.
Thần Chết cứng người, quay đầu lạo nhìn thấy một đám sương mù đen đang từ từ đi lại. Luồng khói đen bao quanh dày đặc, số người bị khói đen bao lấy chỉ còn mỗi bộ xương khô. Thần Chết thầm nguyền rủa
-"Chết tiệt, tiểu tử này sao lại nhanh như thế"
Đứng dậy, hít một hơi lạnh rồi dùng niệm chú lập ra một kết giới ngăn cách bảo vệ một nửa thành phố Ozone. Tiếp theo Thần Chết cắn ngón tay cho chảy máu rồi vẽ trên nền đất một ấn chú nào đó. Trong luồng khói đen hiện lên một đôi mắt đỏ ngầu như máu nổi bật, đi dần dần lại.
Xác định được chỗ Cố Hân đứng, Thần Chết dùng hai tay đập mạnh xuống nền đất lập tức xuất hiện một luồng xích màu vàng nhạt như rắn chui làm nứt nẻ nền đất tiến lại gần chỗ Cố Hân. Luồng khói nhận ra có kẻ xâm nhập liền lập tức tập trung lại dày đặc bao quanh chủ thể.
Tia sét nhỏ xuyên qua đám khói dày đó chui hẳn vào bên trong, một phút sau đột nhiên đám khói đen tản ra dần. Ẩn hiện dần người bên trong đó, Cố Hân bị dây xích trói lại vùng vẫy dữ dội. Nhận ra chỉ một dây xích không thể ngăn cản được, Thần Chết lấy đá phóng một cái bay đi ôm lấy Cố Hân dùng ngón tay quẹt một đường máu lên trán. Lập tức vệt máu đó phát sáng, Cố Hân đau đớn hét lớn dây xích nứt ra Thần Chết bị văng vào một ngôi nhà cách đó không xa.
Cố Hân quằn quại ôm lấy đầu mình ngồi dưới đất, đôi mắt đỏ thẫm hồi nãy quay về thành màu đen của người bình thường. Dù thế hình dạng hóa ma vẫn còn nhưng Cố Hân lấy lại lí trí. Bản thân đứng ngẩn người, ngạc nhiên khi thấy mình đang đứng giữa một đống đổ nát xung quanh.