Nó quay xuống nhìn thấy gương mặt Thần Chết tràn đầy sự lo lắng, nói cái gì đó mà nó không nghe được
-"Ngươi làm bộ mặt cứ y như ta sắp chết không bằng" nó cười mệt mỏi, thời gian như dừng trôi....
-"Mệt quá, muốn ngủ"
Đột nhiên nó cảm thấy buồn ngủ, hai mí mắt nặng trĩu, cố gắng nâng lên rồi hạ xuống, thực sự rất mệt mỏi a, ta muốn ngủ...
-"Ai cho ngươi đứng dáng đê tiện đó trước mặt ta mà ngủ" bỗng có giọng nói rất êm vang bên tai, giọng nói này thực rất êm, giống như dòng suối ấm chảy khắp cơ thể, như liều thuốc bào chữa những vết thương trên người nó.
Không biết từ đâu, cũng không biết ai ném, tự dưng có thứ gì đó chọi vào đầu, cơn đau nhói ở đầu truyền tới não, nhờ thế nó mới giật mình tỉnh dậy, cơn buồn ngủ hồi nãy đã biến mất, mắt nó không còn bị màn sương bao phủ nữa có thể nhìn rõ lại khung cảnh. Tai có thể nghe mồn một Thần Chết đang nói gì....
-"CỐ HÂN, CÚI ĐẦU XUỐNG" tiếng Thần Chết hét lên vang vọng khắp sàn đấu.
Nó nghe theo Thần Chết, vội ngả người ra sau, ở góc độ này nó hoàn toàn nhìn rõ cây đao lưỡi liềm của Sa Luân đâu vụt từ đằng sau bay trên mặt nó, cũng may có Thần Chết nhắc nhở không chắc giờ đầu nó lìa khỏi cổ a.
Cây đao bay về Sa Luân vun tay lên chụp lấy, ánh mắt đầy ngạc nhiên khi thấy nó có thể né được.
-"Sao lại như thế được, rõ ràng kim thuốc mê đã đâm trúng tên đó rồi mà, không thể tỉnh nhanh như vậy" Sa Luân nhíu mày khó hiểu
Thực ra lúc mà Sa Luân vun xích cố tình làm hụt gây sự chú ý của nó rồi dùng tay còn lại phóng kim gây mê cho nên nó mới có trạng thái lâng lâng, tê tê như mấy người nghiện hút cần sa.
Nó bây giờ định hình được mọi chuyện, chân nhấc mạnh lên, tay rụt mạnh về phá bỏ hoàn toàn những sợi xích đang bao bọc.
Sa Luân chân bỗng chốc tự lùi lại khi thấy sức mạnh của nó, xích của hắn ước tính lửa nung vẫn không mẩy may gì nay nó dễ dàng thoát khỏi, đây không phải người bình thường!!
Trong lúc hắn còn đang ngỡ ngàng, nó móc trong người ra thứ, chọi xuống sàn lập tức bị bao phủ bởi khói dày đặc.
-"khụ khụ khụ" những người xung quanh cùng với hắn bịt miệng ho khan
Nàng chứng kiến hết tất cả, nhíu mày không biết nó sẽ làm gì tiếp theo, bỗng nhiên một giọng nói trầm ấm đâu vang bên tai, nàng thậm chí còn cảm nhận được hơi thở của người đó, tai giật giật vài cái, ửng đỏ lên.
-"Cho ta mượn nhé"
Chưa kịp quay lại thì người đó đã biến mất, . Lúc này Sa Luân quạt tay một cái thổi tung khói trên sàn, mọi người đều ngạc nhiên khi thấy nó đứng ở đó, hai tay cầm hai thanh kiếm khác nhau, một thanh màu đen một thanh màu trắng tím, họ đều không biết nó lấy từ đâu chỉ có mỗi nàng biết rõ, kiếm đó là của ta......