Chương 426: Ngọt sâu răng (20)

590 50 1
                                    

Chuyển ngữ: Wanhoo

Tống Ngưng là một ma nữ thay đổi chóng mặt. Lúc thì dịu dàng, lúc lại quyến rũ, không cũng đỏng đảnh. Mỗi một mặt đều tạo cảm giác mới mẻ.

Ninh Thư chắc mẩm nếu mình mà là đàn ông thì sẽ bị Tống Ngưng hớp hồn thật. Nhưng cô là nữ, hơn nữa Ninh Thư đã nảy sinh nghi ngờ Tống Ngưng nên đại đa số thời gian đều không nhìn vào khuôn mặt đẹp đến rung động của cô ta.

Ninh Thư lên tầng tắm rửa, lúc xuống thím Lý đã nấu xong bữa tối. Tống Ngưng đang ngồi trên ghế cầm đũa gẩy thức ăn trong đĩa.

Ninh Thư ngồi đối diện Tống Ngưng, thấy cô không ăn cơm nên hỏi: "Không hợp khẩu vị à?"

"Em muốn ăn cơm anh nấu cơ." Tống Ngưng chống cằm nhìn Ninh Thư đầy mong chờ.

Ninh Thư: ...

Cô không biết nấu cơm thật mà.

Ninh Thư bảo: "Anh không biết nấu cơm."

"Em dạy anh được không? Nghĩ đến cảnh chúng ta cùng nấu cơm đã thấy toàn màu hồng rồi." Tống Ngưng kích động nhìn Ninh Thư: "Anh thấy sao?"

Màu hồng cái cẹc, dầu mỡ bắn tung toé mà có màu hồng à?

Ninh Thư cầm đũa: "Ăn cơm đi."

Tống Ngưng cực thất vọng, nhìn Ninh Thư hờn trách như thể Ninh Thư phụ cô ta không bằng, thành ra Ninh Thư chẳng buồn ăn nữa.

"Ăn cơm đi chứ đừng nhìn anh như thế, anh không ăn được." Ninh Thư bảo thẳng.

Tống Ngưng đứng hình, cơn giận bùng thoáng qua và biến mất. Cô đặt cạch đũa xuống bàn và nói một cách lạnh nhạt: "Cung Lạc, anh thấy em thích anh, em yêu anh nên anh thích bỡn cợt, thích tổn thương em thế nào cũng được đúng không?"

Ninh Thư lắc đầu: "Anh không nghĩ thế."

Cô không đồng ý mới là tôn trọng.

Mẹ kiếp, tình yêu tình báo phiền thế nhỉ.

Anh yêu em, em yêu anh ấy, anh ấy yêu cô ta bá lá bà là ghét thật sự. Ninh Thư cũng mệt với Tống Ngưng tối ngày chỉ biết yêu và yêu lắm rồi. Dù Tống Ngưng yêu Cung Lạc thật đi chăng nữa nhưng càm ràm thế phiền lắm.

Chắc do linh hồn cô là nữ nên trái tính với Tống Ngưng. Chưa biết chừng đàn ông lại thích kiểu cô ta.

Tống Ngưng này muốn ép người ta phát điên mới chịu buông tha nhỉ.

Tống Ngưng thấy người đàn ông trước mặt lạnh nhạt, thờ ơ với lời cô nói, mọi tức tối từ thất bại tích tụ trước đó bùng nổ vào giây phút này.

Tống Ngưng bỗng đứng bật dậy, cái ghế đổ ra phía sau. Cô chống tay lên bàn, mặt tái xanh hét lên giận dữ với Ninh Thư: "Anh chú ý đến em chút thì chết à."

Tống Ngưng tức thật rồi.

Ninh Thư đứng dậy, chỉ bảo: "Anh không biết em nghĩ gì nhưng tình cảm phải vun đắp từ từ, em vội thế làm gì?"

Tống Ngưng muốn bạt tai tát tới tấp anh ta lắm rồi. Đã lâu như thế thiện cảm vẫn không nhúc nhích mà còn bảo vun đắp từ từ à. Không có xíu thiện cảm nghĩa là anh ta không thích mình còn gì.

Ninh Thư (401-600)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ