Hậu viện Tả phủ, Tả Thục Tuệ đang lo lắng ở trong phòng đi tới đi lui, thỉnh thoảng hướng ra bên ngoài hỏi một câu: "Như thế nào? Tản bộ sao?"
Cho đến khi một bà tử đến truyền lời, nói là Lục công gia cùng mấy vị gia khác đã đi ra ngoài nàng mới xông ra khỏi phòng, một đường chạy thẳng tới viện Vu Hành.
"Nương..." Tả Thục Tuệ đã hoàn toàn không nhớ đến vấn đề đoan trang hợp lễ nghi gì nữa, vừa vào cửa liền hưng phấn cầm lấy cánh tay Tiết thị hỏi: "Nương...bên ngoài... tin tức ở bên ngoài là thật sao?....Thật sự là Lục tiểu công gia đến?"
"Đừng nóng vội đừng nóng vội. Nhìn con bây giờ, còn có chút nào là bộ dạng tiểu thư khuê các?" Tiết thị cũng rất hưng phấn, dù cho vị gia kia một lần đến mụ đều bận rộn đến nổi chân không chạm đất, nhưng mụ vui vẻ chịu đựng.
Mụ đem nữ nhi kéo qua một bên đè xuống ghế, buồn cười hỏi: "Lục công gia thân phân cao như vậy còn có người dám giả mạo sao?"
"Nương, nữ nhi nghe nói..." Tả Thục Tuệ đến bên tai Tiết thị nhỏ giọng nói một câu.
Tiết thị vỗ tay nữ nhi: "Đợi phụ thân con về hỏi một chút là được rồi, chúng ta chỉ nghe được vài câu, hẳn là đã hiểu lầm."
"Nương, ngài nói...nếu như là thật sự, vậy..." Tả Thục Tuệ đỏ bừng cả khuôn mặt, ánh mắt sáng kinh người.
"Nếu là thật sự, vị trí này tuyệt đối là của con, nương cam đoan." Lòng bàn tay Tiết thị đổ mồ hôi, vừa nghĩ tới nữ nhi của mình có khả năng trở thành phu nhân quốc công, tâm liền nhịn không được run lên.
Đây chính là phủ Trấn quốc công, nếu là có thể gả nữ nhi vào đó, chính là làm nhất phẩm phu nhân, mụ liền trở thành nhạc mẫu của quốc công.
Cái này không chỉ là thay đổi địa vị thân phận, càng là có cơ hội để mụ trở lại kinh đô, mụ vĩnh viễn cũng không quên được cuộc sống nở mày nở mặt ở kinh đô lúc chưa lấy chồng.
Ở địa phương nhỏ bé này đợi vài chục năm, mụ cảm thấy mình cùng thôn phụ hương dã giống nhau, suốt ngày chỉ có thể làm một ít việc lông gà vỏ tỏi, sống không hề có tôn nghiêm.
"Nhưng...Tào gia kia..." Nhíu mày, Tả Thục Tuệ đã bắt đầu lo lắng chính mình bị Tào gia liên lụy.
"Yên tâm, nương có cách." Trong mắt Tiết thị hiện lên một vòng tinh quang, tự tin vuốt tóc Tả Thục Tuệ.
Sau một lúc lâu, mụ lo lắng: "Nhưng nương cũng không biết đây là sự thật hay không, đây chính là phủ Trấn quốc công, ngay cả khi Tả gia chúng ta lúc hưng thịnh nhất cũng trèo không nổi lên nhà cao cửa rộng như vậy, huống chi hôm nay Tả phủ đã thất bại, đừng nói là chính thê, sợ ngay cả tiểu thiếp cũng không có đủ tư cách."
Tả Thục Tuệ bị mụ nói như vậy, đầu óc cũng thanh tỉnh, lập tức hai mắt đỏ lên, ôm lấy Tiết thị nói: "Nương, ngài không phải đã nói, tằng tổ phụ chúng ta năm đó muốn cùng phủ Trấn quốc công kết quan hệ thông gia sao?"
"Ai...đây chẳng qua là lời đồn đãi, nếu là sự thật, cũng là chuyện của đời tằng tổ phụ con rồi, Tả gia sớm đã xưa đâu bằng nay, Lục công gia vì sao không cưới quý nữ nhà cao cửa rộng ở kinh đô, muốn kết hôn cùng với nữ tử dòng dõi sa sút?"
Tả Thục Tuệ tuy đồng ý lời nói của Tiết thị, nhưng trong lòng vẫn ôm một chút hy vọng, thúc giục Tiết thị: "Nương, ngài gọi phụ thân về đây, chúng ta hỏi một chút chẳng phải sẽ biết rồi sao?"
"Đừng làm rộn, phụ thân con lúc trở về tự nhiên sẽ trở về, đừng để lại cho Lục công gia ấn tượng chúng ta chiêu đãi khách không chu toàn."
Hai mẫu tử này đợi ở trong phòng trong bầu không khí bất an.
Hai huynh đệ Tả Uẩn Văn cũng ở trong thư phòng thảo luận vấn đề này.
"Đại ca, câu nói kia của quốc công gia thật sự quá mơ hồ, cũng không thể khẳng định chính là có ý muốn cùng Tả phủ có quan hệ thông gia." Tả Uẩn Dương trong lòng cũng không quá khiếp sợ, bởi vì ông đã nhìn thấy mộc bài Lục gia ở chỗ Tả Thiệu Khanh, ông cho rằng chuyện này hoặc nhiều hoặc ít là có quan hệ với Tả Thiệu Khanh.
Cái này khiến cho ông mừng rỡ không thôi, cảm thấy lúc trước đồng ý cùng Tả Thiệu Khanh hợp tác là hành động sáng suốt.
Tả Uẩn Văn cau mày suy tư về câu nói kia của Lục Tranh, thật lâu mới nói: "Hắn cố ý nói ra quan hệ thầy trò của lão quốc công với tổ phụ, lại gợi ý một câu, năm đó nếu không phải là thời cuộc biến hóa, có lẽ hai nhà còn có thể trở thành thông gia, với tính cách của quốc công, không có khả năng bắn tên không có đích."
"Có lẽ... chẳng lẽ phủ quốc công thật sự sẽ cùng Tả phủ kết quan hệ thông gia?" Tả Uẩn Dương nói ra lời này đều cảm thấy xấu hổ đỏ mặt, cái này có bao nhiêu tự kỉ, cảm giác giống như mình trèo cao lên phủ quốc công đi?
"Ai, ai biết được?" Tả Uẩn Văn vẻ mặt cũng là lúc trắng lúc đỏ,cảm giác mình quá kích động: "Việc này trước đừng nói với người trong nhà, miễn cho truyền sai ra ngoài tránh lúng túng xấu hổ về sau."
"Đại ca yên tâm, mức độ nặng nhẹ ta vẫn là hiểu được."Tả Uẩn Dương tâm tư xoay chuyển, thử thăm dò hỏi: "Đại ca, người xem quốc công gia cuối cùng nói với Tả Thiệu Khanh một câu kia, hai người có quen biết sao?"
Tả Uẩn Văn nhíu chặc mày, đều sắp uốn éo thành bánh quai chẻo rồi: "Không thể nào, Thiệu Khanh đời này chỉ có một lần duy rời khỏi trấn Vưu Khê chính là mấy ngày đi quận Xương Bình thi, hai người làm sao có thể đồng thời xuất hiện?"
"Vậy cũng phải." Chẳng qua là làm sao Tả Thiệu Khanh lại có được bài tử? Tả Uẩn Dương trăm mối nghi vấn vẫn không có cách nào giải thích được, thực sự không có ý định tiết lộ cho Tả Uẩn Văn.
"Trước không nói cái này nữa, những ngày này để cho Thiệu Yến cùng mấy đứa nhỏ ở bên cạnh quốc công gia, dù cho không kết được quan hệ thông gia cũng có thể có được sự tán thưởng của quốc công gia, tiền đồ cũng có thể phát triển."
Nếu là thật sự có thể đậu vào quốc công phủ, vậy Tả gia lại có hy vọng làm việc lại, Tả Uẩn Văn trong lòng tràn đầy kích động, đây chính là nguyện vọng lớn đời này của ông ta.
Lục Tranh còn không biết bản thân thuận miệng nói ra một câu làm cho mọi người trong Tả phủ đều mất ngủ, đương nhiên, cho dù hắn biết rõ cũng không để ý chút nào, hắn cũng đã từng nghĩ sẽ cùng Tả gia kết quan hệ thông gia, Tả gia cửa nhỏ nhà nghèo, lại là thư hương thế gia, chính là dễ dàng khiến cho người nào đó buông lỏng cảnh giác.
Chỉ có điều...lúc có ý nghĩ như vậy lại nhận được tin tình báo về Tả phủ thì liền từ bỏ.
YOU ARE READING
TRỌNG SINH CHI NHẤT PHẨM PHU NHÂN
VampireTác giả: Sương Minh Edit+ Beta: Minh Miu Thể loại: Trọng sinh-Cổ trang-Báo thù- STV (phiên ngoại)-HE Nguồn: Xà Viện Truyện nhà mình chưa có sự đồng ý của tác giả, là tác phẩm phi thương mại, mong mọi người đừng mang truyện trong nhà đi nơi khác, và...