NGHĨ MỘT CHÚT MÀ THÔI

384 29 1
                                    

Có Lục Tranh ở đây, quan viên trong nha môn ngay cả thở mạnh cũng không dám, cái gọi là bàn luận cũng phần nhiều là Tả Thiệu Khanh đề nghị gì thì phụ họa cái đó.

Cũng may đề nghị của Tả Thiệu Khanh đều là hợp lý hợp tình, bằng không nói không chừng tham quan mới lại sắp xuất hiện.

Lúc gần trưa, Lục Tranh cắt ngang công vụ tiến hành được một nửa của Tả Thiệu Khanh, lấy công văn trong tay y giao lại cho La Tiểu Lục, rồi mang người rời khỏi nha môn.

Bọn họ vừa đi, trong nha môn lập tức trở nên náo nhiệt, lớn từ Thông phán nhỏ đến nha dịch trông cửa đều đang thảo luận thay đổi của Tri phủ đại nhân.

"Đại nhân lúc mới bắt đầu nhậm chức rất chịu khó, mỗi ngày không tới giờ dậu căn bản sẽ không đi, ai..."

"Xem ra hình như là Lục công gia không bằng lòng Tri phủ đại nhân ở lại lâu, một tháng này mỗi ngày đều theo vào theo ra, các ngươi nói... sẽ hay không là Lục công gia không thích Tri phủ đại nhân quá bận rộn?"

"Cũng có khả năng này, Tri phủ đại nhân trước tiên là phu nhân Trấn quốc công, Lục công gia không thích y ra ngoài cũng là bình thường."

Có người không đồng ý nhận định này: "Này cũng chưa chắc, nếu Lục công gia không thích đại nhân làm quan, lúc đầu sẽ không để cho y tiến vào quan trường, làm gì chờ tới bây giờ mới phản đối?"

"Đúng vậy đúng vậy, nhìn tuy mập lên không ít, nhưng sắc mặt kém rất nhiều, các ngươi chú ý đến chưa? Đại nhân hiện tại đi đường cũng chậm hơn nhiều, hơn nữa đi nhiều vài bước thì bắt đầu thở hổn hển."

"Lẽ nào... đại nhân mắc phải bệnh nan y gì đó?"

Mọi người liên tưởng đến khác thường ngày hôm nay của Tả Thiệu Khanh, trong lòng lập tức không bình tĩnh: "Chúng ta phải hay không nên đến cửa thăm hỏi đại nhân?"

"Không không, đại nhân không nói nhất định là không muốn mọi người biết, loại việc này nhiều người biết ngược lại không ổn."

Hạ Mân suy nghĩ, cảm thấy xác thực như vậy, vì vậy tổng kết một câu: "Vậy mọi người đều cần mẫn một chút, sau này việc nhỏ đều tự mình quyết định, không cần việc gì cũng lấy ra làm phiền đại nhân, chuyện lớn mọi người thương nghị trước ra kết luận lại báo cho đại nhân phê duyệt."

Mọi người gật đầu, trong lòng nghĩ thầm: Tri phủ đại nhân còn trẻ như vậy, nếu thật sự bị bệnh nan y, vậy thật đúng là trời cao đố kị anh tài.

Ngay tại lúc mọi người ồn ào suy đoán, hai nha dịch vọt vào: "Không tốt rồi... các vị đại nhân... chuyện lớn không tốt rồi."

"Lỗ mãng như vậy còn ra thể thống gì?" Hạ Mân dạy dỗ một câu, ngay sau đó hỏi: "Xảy ra chuyện gì?"

Hai nha dịch kia liếc nhìn nhau, vỗ ngực, một người trong đó đứng ra nói: "Vừa rồi... lúc tiểu nhân tuần phố nhìn thấy... thấy một nữ nhân."

"Chẳng lẽ là thiên tiên mỹ nữ gì? Nhìn tiền đồ của các ngươi." Sư gia trời đang lạnh đung đưa cây quạt cười mắng.

"Không... không phải, chúng tôi lúc đầu là nhìn thấy xe ngựa từ cửa hông phủ Tri phủ đại nhân ra ngoài, bởi vì bên cạnh xe ngựa có nha hoàn bà tử đi theo, nhất thời tò mò đi theo..."

TRỌNG SINH CHI NHẤT PHẨM PHU NHÂNWhere stories live. Discover now