Chương 43: Sách trong sách

914 146 2
                                    

Trạch nam cửa sổ vừa nghe, trên mặt có chút không tự nhiên: "Hắn chỉ là một con quái vật, chẳng biết thứ gì ngoài hại người cả."

Thẩm Đông Thanh: "Cậu nói hắn hại người, vậy hắn hại ai?"

Tên Trạch nam máy tính không phải chỉ là tên gà yếu ớt sao? Một tay hắn còn xách lên được, huống chi hắn luôn ngây người trước máy tính gõ chữ, không hề có chút ý công kích nào.

Vấn đề này làm khó Trạch nam cửa sổ, hắn mờ mịt chốc lát, sau đó cương quyết: "Dù sao hắn chính là một tên không bình thường, không chừng lúc hắn không bình thường đã giết người rồi!"

Dứt lời, một âm thanh khác vang lên: "Không phải cậu mới là kẻ giết người sao?"

Thẩm Đông Thanh cúi đầu nhìn, Trạch nam máy tính đã mở mắt, nhìn chằm chằm Trạch nam cửa sổ.

Trạch nam cửa sổ bị nhìn đến run người, phản bác mạnh mẽ: "Mày nói hươu nói vượn cái gì đó? Sao tao có thể giết người được!"

Sau khi tỉnh lại, Trạch nam máy tính không vội ngồi vào máy tính mà đi tới trước mặt Trạch nam cửa sổ, hai người y như đúc đối diện nhau.

Trạch nam máy tính cười nhạt: "Cậu có giết người hay không thì trong lòng cậu tự biết."

Trạch nam cửa sổ bị bức lui về sau một bước, lắp bắp: "Mày, mày, . . ., nếu giết người thì cũng là mày giết!"

"Không sai, người là tôi giết." Biểu tình Trạch nam máy tính quỷ dị, "Nhưng mà tôi không phải là cậu sao?"

Trạch nam cửa sổ kinh hãi, nhảy dựng lên, đẩy Trạch nam máy tính ra chạy về phía cửa. Trạch nam máy tính cũng không cản hắn, đứng tại chỗ lạnh mặt nhìn.

Chỉ là khi Trạch nam cửa sổ mới mở cửa thì đã run rẩy trở về phòng, như là thấy cái gì rất đáng sợ.

Thẩm Đông Thanh ló đầu ra nhìn.

"Hóa ra hai người ở đây sao." Việt Quất đẩy cửa ra hỏi thăm, quay đầu nói với người đi sau: "Dì à, nhà dì đây sao?"

Phía sau Việt Quất là một phụ nữ trung niên, tóc tai chải chuốt cẩn thận, vì vất vả nên già hơn so với tuổi.

"Cảm ơn cháu." Bà thành tâm nói: "Nếu không có cháu chắc dì cũng không tìm được đường về nhà đâu."

Việt Quất: "Không có gì đâu ạ, về tới nhà là được rồi."

Cô đi vào trong phòng, tập hợp lại đội ngũ, bắt đầu kể lể: "Đi nửa đường cầu thang đã không thấy hai người, may là tôi gặp được dì này, nếu không chắc tôi đã bị hù chết rồi."

Nói xong, Việt Quất cười ngượng: "Lúc đầu tôi còn tưởng dì là quỷ, sợ mất hồn đó."

Thẩm Đông Thanh chen vào: "Kỳ thực bà ta là quỷ đó."

Việt Quất: "?"

Cô nghiêng đầu, nhìn thấy người phụ nữ kia từ từ đi vào, bước chân vô cùng lớn, phảng phất mỗi bước đều đạp lên đầu Trạch nam cửa sổ, hắn sợ đến mặt trắng toát, cả người run rẩy.

Bà ta dừng lại, nhẹ nhàng hỏi: "Con không muốn gặp lại mẹ sao?"

Trạch nam cửa sổ gào thét: "Không! Bà mau đi ra ngoài, cút ra ngoài!" Hắn như một con thỏ giật mình, nhảy vào sau rèm che kín bản thân lại.

[Editing] Phi Nhân Loại Vừa Thất Nghiệp Đã Có Việc LàmNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ