CHƯƠNG 2: HỦY HÔN

2.1K 100 4
                                    

Đoàn xe của Vương Nhất Bác chạy một đến trước một ngôi biệt thư hết sức xa hoa. Đây chính là biệt phủ của Vương Gia. Một khu biệt thư tuy có vẻ cổ kính nhưng nguy nga và tráng lệ hết sức. Biệt thự được sơn một màu vàng nhạt tươi sáng, xung quanh cây cuối được trồng rất nhiều và được người làm tỉa tót hết sức cầu kỳ cẩn thận. Phía trước mặt của biệt phủ là một khoảng sân rất rộng lớn đủ để cho 1 đoàn xe có thể chu du 1 vòng mà không phải né tránh nhau. Bên trong khuôn viên biệt phủ đặc biệt được trồng rất nhiều cây cảnh và hoa tươi, còn có rất nhiều hòn non bộ, cảnh vật thật sự rất đẹp mặt, nước chảy róc rách, chim hót suốt ngày. Không phải tự nhiên gia chủ lại nuôi nhiều chim chóc và trồng nhiều hoa cỏ như vậy đâu a. Biệt phủ to lớn như vậy nhưng chỉ có 2 vợ chồng nhà Vương lão gia sống ở đây, số người còn lại bao gồm 1 quản gia, 10 người hầu, 2 đầu bếp, 10 người làm vườn, 10 vệ sĩ. Vương Nhất Bác tuy là con trai độc nhất của Vương lão gia nhưng hắn lại không sống ở đây. Hắn tự mua cho mình một biệt phủ khác cách biệt phủ Vương gia tầm 20 phút chạy xe và cũng nằm trên con đường này.

Lại nói đến Vương Nhất Bác, sau khi đoàn xe dừng lại trước cửa biệt phủ Vương gia thì hắn mở xe đi hầm hầm vào bên trong trước con mắt ngơ ngác của nhiều người hầu trong nhà. Lão quản gia và người hầu trong nhà rất ngạc nhiên vì giờ này Vương Nhất Bác còn về đây. Hắn rất ít khi về nhà nên mọi người đều ngạc nhiên.

Vừa thấy hắn, lão quản gia lắp bắp.

“Thiếu….thiếu chủ……”

“Lão gia đâu ?”

“Dạ….dạ……lão gia và phu nhân đang ở thư phòng. Cậu…..”

Không để quản gia nói hết câu, hắn đã bước phăng phăng lên tầng. Tầng 3 là khu vực nghỉ ngơi của gia đình nhà hắn. Trên này có 3 phòng bao gồm 1 thư phòng và 2 phòng ngủ đối diện nhau. Một phòng là của ba mẹ hắn, một phòng là của hắn. Nhưng căn phòng này từ lâu không có ai ở vì hắn đã chuyển về biệt phủ riêng khi mới 17 tuổi. Kể ra cũng được 6 năm rồi a. Dừng lại ở cánh của thư phòng, hắn đưa tay lên gõ cửa.

Cốc….cốc……cốc !!!!

“Ai ?”

“Là con!”

Nghe tiếng Vương Nhất Bác, Vương Lực cất giọng lạnh lùng.

“Vào đi”

Vương Nhất Bác mở cửa ra và tiến đến trước mặt của cha mình. Trước mặt hắn, Vương lão gia vẫn ngồi bắt chéo chân đưa mắt mà nhìn. Ông cầm ly trà đưa lên miệng, giọng nhàn nhạt hỏi:

“ Khuya như vậy con đến đây là có việc gì?”

Vương Nhất Bác lạnh lùng ngồi xuống đối diện với cha mình. Mặt hắn thản nhiên nhưng toát ra khí lạnh. Cái khí chất này đã bao nhiêu lần làm thuộc hạ của hắn phải toát mồ hôi. Vương Nhất Bác cầm lên ly trà trên bàn uống 1 ngụm, như có như không mà trả lời 1 câu không cần nhìn biểu cảm của cha hắn.

Mối quan hệ nguy hiểm (Hoàn thành) Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ