14. Trò này không đáng sợ, cái khác đáng sợ hơn (1)

1.2K 138 48
                                    

Những lúc hỗn loạn thế này, chỉ cần một người giữ bình tĩnh, không bị người khác vướng víu đứng ra trấn an lòng người là được, Bá Viễn lần nữa lôi điện thoại ra bật đèn rọi xung quanh.

Dưới ánh sáng ít ỏi đến đáng thương, vẫn đủ để bắt được hiện trạng hỗn loạn bấy giờ.

Mika chui tọt vào trong áo, im lặng hoà mình với bóng đêm. Mắt không thấy, tâm không phiền, tai không nghe, lòng bình yên.

Lâm Mặc ban đầu vốn ngồi phía đối diện, trong lúc đèn tắt, không biết làm sao đã nhào vào trong lòng Trương Gia Nguyên bên này, miệng vẫn đang lầm bầm cái gì đó.

Trương Gia Nguyên điều chỉnh tư thế, một tay ôm Mặc Mặc, một tay nắm thành giường giữ vững trọng tâm, tránh hai đứa ngã nhào ra sau.

"Yên nào, ngã hai đứa luôn bây giờ."

Santa và Riki vốn không bị doạ sợ, hai người quơ tay giữ chặt Nine đang hoảng loạn ôm Lưu Vũ cứng ngắc.

Trong đám lúc nhúc này, Patrick có vẻ là đứa nhỏ tìm được nơi ẩn náu an toàn nhất, cả người co rút trong vòng tay lớn.

Patrick vẫn đang ngồi trên giường, mặt úp vào lồng ngực người đứng phía sau, lưng em còn được AK ôm trọn lấy, thanh niên không ngừng la làng cho ôm với cho ôm với.

Thật sự rất an toàn!

Nhưng lỗ tai hơi ong ong.

Giữa tràng âm thanh nhốn nháo, la hét, chợt xen lẫn giọng nói thì thầm trên đỉnh đầu, Patrick liền thả lỏng vòng tay đang siết chặt lưng người nọ, em nhỏ rút tay mình lại, biểu cảm thoáng bối rối không biết đặt đâu cho tiện.

Cảm giác được nắm tay nhỏ đang siết chặt áo mình bỗng buông ra, Châu Kha Vũ lòng chợt thoáng trùng xuống một nhịp, lấy lại bình tĩnh, anh nắm lấy bàn tay đang buông thỏng, bốn ngón thon dài đặt phía trong lòng bàn tay nhỏ dùng nhẹ lực giữ lại, ngón cái ở trên mu bàn tay không theo nhịp địu dịu dàng xoa xoa trấn an bàn tay nhỏ.

Bá Viễn trong lúc hỗn loạn đã bị đứa nào đẩy vào giữa đội hình, trên tay còn đang cầm chiếc điện thoại phát ánh sáng, âm thầm nhìn cảnh tượng xung quanh người người ôm nhau.

Cạch

Tiếng khoá cửa được mở, bước chân chạm trên nền đất ngày càng gần, nghe theo tiếng bước, có thể phán đoán số lượng trên hai người đang bước vào phòng, chậm rãi từ tốn tiến gần.

Tiếng la của những đứa đang sợ được nâng cao hơn, kèm theo là những cái ôm càng được siết chặt hơn.

Patrick vốn chỉ hoảng loạn lúc bỗng dưng bị hù, để yên một lúc đã lấy lại được bình tĩnh, em nhỏ tò mò quay đầu muốn nhìn xem điều gì đang diễn ra.

Thân người vẫn bị giữ chặt cứng, chỉ còn chiếc đầu nhỏ có thể xoay chuyển, Patrick rời khỏi lồng ngực, quay ra sau, nương theo ánh sáng ít ỏi quan sát tình hình phía cửa, hai mắt em nheo lại, chưa kịp bắt được hình ảnh, tầm nhìn lại rơi vào bóng tối.

Tay Châu Kha Vũ bao trọn lấy mắt em, lần nữa đem chiếc đầu nhỏ lúc lắc kia úp vào lòng ngực mình, giữ chặt.

"Đừng nhìn"

[INTO1] Ơi, Anh đây!Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ