“Vân Sơ, đứa nhỏ này cũng thiệt là, mang theo khách về nhà cũng không nói ta một tiếng, giờ cái gì cũng chưa chuẩn bị, không thể tiếp đãi chu đáo, nếu như có gì sơ suất hy vọng đừng để ý.” Đan mẫu khách khí nói, ngữ khí cực ôn nhu.
“Là cháu đột nhiên tới chơi, quấy rầy dì cùng chú mới phải.” Diệp Tuyền Vũ cảm thấy bất luận từ bề ngoài hay tính cách, Đan Vân Sơ đều không giống Đan mẫu.
“Chính là, cô ấy tự theo tới, con thật không nghĩ tới sẽ mời cô ấy...” Đan Vân Sơ nói nhẩm, thanh âm tuy rất nhỏ, nhưng vẫn để cho 2 người đang khách khí kia nghe được.
Diệp Tuyền Vũ có chút xấu hổ nở nụ cười, Đan mẫu có nghĩ mình là da mặt dày hay không đây? Đan Vân Sơ chết tiệt, một chút thể diện cũng không thèm giữ cho mình.
“Đương nhiên không quấy rầy, Vân Sơ quanh năm không ở nhà, trong nhà lạnh tanh vắng vẻ, người lớn tuổi cũng cần một chút náo nhiệt.” Đan mẫu cười đến mức rất thân thiết, coi như không nghe thấy lời nói nhẩm của Đan Vân Sơ, thanh âm như chỉ để cho mỗi Diệp Tuyền Vũ nghe.
“Mẹ là còn để tâm chuyện con không về nhà mừng năm mới sao, người ta vì có việc đột xuất a.” Đan Vân Sơ mang theo một chút giọng điệu nũng nịu, làm cho Diệp Tuyền Vũ vô cùng kinh ngạc, bình thường trước mặt mình luôn là một nữ vương, chưa từng gặp qua tư thái thục nữ như vậy ở cô ấy.
“Lần sau không được viện cớ này nữa” Đan mẫu sủng nịch nói, bà mơ
hồ cảm thấy,cái gọi là có việc cùng cô gái trẻ quá mức xinh đẹp trước mắt này có chút quan hệ.
“Ân.” Đan Vân Sơ phi thường ngoan ngoãn gật đầu.
Xem ra Đan Vân Sơ cũng có chút lương tâm, không đem chuyện mình sinh bệnh làm lỡ mất thời gian về nhà của cô ấy nói ra, bất quá ở trước mặt Đan mẫu, Đan Vân Sơ cực kỳ giống một người con hiếu thảo không để ba mẹ phải lo lắng bất cứ điều gì về mình. Hay Đan Vân Sơ chính là loại ở nhà thì sắm vai một cô gái ngoan ngoãn, ra khỏi cửa liền biến thành người hoàn toàn khác, nhớ năm kia đầu tóc nhuộm đủ màu sắc, trang điểm xinh đẹp, hút thuốc uống rượu không gì là không biết, thậm chỉ khi đó còn làm tình nhân của mình, Đan mẫu sợ là đều chẳng hay biết gì, hoàn toàn bị qua mặt.
Ngay cả trang điểm Đan mẫu cũng không chấp nhận, bề ngoài thoạt nhìn thực dễ nói chuyện, nhưng thật ra lại không giống như vậy,hẳn là thuộc dạng gia giáo quá mức nghiêm khắc, Diệp Tuyền Vũ có chút hiểu ra, có thể người mẹ thoạt nhìn giống như tiểu thư khuê các thời cổ đại này chính là nhược điểm của Đan Vân Sơ. Diệp Tuyền Vũ đột nhiên ý thức được, có phải là mình có thể uy hiếp Đan Vân Sơ, Đan Vân Sơ tuyệt đối sẽ không để Đan mẫu biết giữa mình và cô ấy là quan hệ gì. Tin chắc, Đan mẫu sẽ không bao giờ chấp nhận con gái bà vì công danh lợi lộc mà bán rẻ thân thể, Diệp Tuyền Vũ càng nghĩ càng cảm thấy nếu dựa vào điểm này, sau này không sợ không thể khống chế được Đan Vân Sơ, chỉ là như thế này có phải là rất hèn hạ hay không, Diệp Tuyền Vũ có chút chột dạ nghĩ đến.
Vào nhà, Diệp Tuyền Vũ thấy một người đàn ông đứng tuổi, có quấn khăn quanh cổ, trên tay còn đang bưng một chén thức ăn, ông chính là Đan phụ (1), cùng Đan Vân Sơ cũng không giống nhau, không thể nói rõ anh tuấn, nhưng cũng có vài phần thú vị, nham hiểm, là ấn tượng mà Đan phụ mang lại cho Diệp Tuyền Vũ.