Chương 2. Tập hầu cậu tư

3.5K 340 85
                                    

Vương Nhất Bác theo sau cậu tư về phòng, đầu cứ cúi mãi không dám ngẩng lên.

"Ngẩng đầu lên cậu xem, sao mà cúi mãi vậy?" Tiêu Chiến về đến phòng liền ngồi lên giường, vừa cởi nút ở tay áo vừa hỏi.

"Dạ tui không dám, tui nghèo khổ xấu xí sao dám ngẩng mặt nhìn cậu tư." Vương Nhất Bác nghe thế càng cúi đầu sâu hơn "Cậu tư cao quý sang trọng, cậu cho tui được ở lại trong nhà này làm đầy tớ đã may phước cho tui lắm rồi..."

"Ở thì ở, nhưng làm việc mới được ở, cũng là công sức của Nhất Bác thôi, đâu ngẩng mặt lên cho cậu xem, không khéo bữa nào đó mang Nhất Bác ra ngoài, đi lạc rồi cậu biết tìm làm sao?"

"..." Vương Nhất Bác mím môi, thật lâu sau mới chầm chậm ngước mặt lên cho cậu tư nhìn, nhưng mắt vẫn đăm đăm nhìn xuống đất.

Tiêu Chiến vậy mà lại kiên nhẫn chờ người nọ, lúc thấy được rõ ràng khuông mặt kia, anh có hơi giật mình.

Đẹp trai dữ bây!

Trông còn trắng hơn cả mình.

"Mặt dễ nhìn ghê, bao nhiêu tuổi rồi đây?" cậu tư cười cười hỏi tiếp.

"Thưa cậu, năm nay tui mười tám tuổi." Vương Nhất Bác hình như hơi căng thẳng trả lời có chút cứng nhắc.

"Mười tám thôi hả, vậy cậu gọi Nhất Bác là em nghen, cậu hai mươi bốn rồi." Tiêu Chiến gật gật đầu, cởi nốt cái áo khoác ngoài đưa cho người nọ "Em đem cái áo này vắt lên sào đằng kia đi, rồi lại mở vali lấy quần áo ngủ cho cậu."

"Dạ." Vương Nhất Bác cẩn thận nhận lấy cái áo, sợ mạnh tay quá sẽ nhăn áo của cậu tư.

Nhìn cái bóng lưng gầy om này sao mà thương quá, Tiêu Chiến ngẩn người một hồi suy nghĩ về cuộc đời.

Người giàu người nghèo gì cũng là người, mà sao số phận lại khác nhau quá. Người thì sống sung sống sướng, kẻ lại khổ cực cơ hàn, có khi chết rồi còn không có tiền đem chôn cất. Suốt ngày lụi cụi bán lưng cho trời mà quanh năm suốt tháng không trả nổi nợ nần nhà cửa, nghèo vẫn hoàn nghèo.

Đang nghĩ ngợi bâng quơ, bỗng nhiên nghe thấy tiếng ai đó gọi mình, Tiêu Chiến mới giật mình hoàn hồn nhìn người nào đó đang đứng trước mặt mình, lúng túng gọi "Cậu... Cậu tư ơi!"

"Ừ, cậu đây, làm sao?" Tiêu Chiến làm bộ hắng giọng để che đi mấy cái suy nghĩ miên man bao đồng của mình.

"Cậu ơi... Em... Em không biết mở vali của cậu..." hai tay Vương Nhất Bác vò vò muốn nát cái vạt áo, ngượng ngùng nói nhỏ.

Không hiểu sao Tiêu Chiến lại thấy đứa nhỏ này dễ thương quá, trông hai cái má tròn tròn cứ lấp ló mỗi khi cậu cúi đầu lại ngứa tay muốn nựng cho một cái. Nhưng vì tôn nghiêm chủ tớ, Tiêu Chiến không thể làm bừa được.

"Cậu quên mất, để cậu mở ra rồi em xếp đồ của cậu vào tủ."

Vương Nhất Bác lại lẽo đẽo theo sau cậu tư, đi đến đứng kế bên hai cái vali bự tổ chảng xem cậu mở nó ra. Nhỏ tới giờ có được thấy hồi nào đâu, nói gì tới chuyện mở. Đôi mắt long lanh mang theo một đống tò mò nhìn tay cậu tư, cậu tư chỉ ấn ấn mấy cái liền nghe "bụp" một tiếng, rồi cầm lấy cái khoá kéo rẹt rẹt là xong.

[BJYX] Cậu Tư! Lỡ Thương Cậu Mất Rồi! (Hoàn)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ