✿ CHƯƠNG 22: Người nhặt xác Ryle

4.2K 453 42
                                    

Người nhặt xác nặng nề hét lên một tiếng làm cho sống lưng người ta phát lạnh.

Lúc này cho dù cô gái người mới còn muốn chơi cung tâm kế thì Bạch Mai cũng không có tâm tình phụng bồi. Cô vọt tới bên cửa sổ, tập trung nhìn người nhặt xác đẩy xe cút kít tới gần khách sạn. Tuy rằng Bạch Mai đã sớm biết các triệu chứng của bệnh lạ nhưng biết và nhìn thấy hoàn toàn là hai chuyện khác nhau, khi cô tận mắt chứng kiến trên cánh tay của thi thể mọc ra một hàng răng trắng ởn, sắc mặt vốn đã nhợt nhạt lắm nay lại càng trắng thêm.

Bạch Mai giữ chặt mép cửa sổ, cắn chặt răng cố gắng chống đỡ để mình không ngất đi. Giang Vấn Nguyên đeo rương thuốc: "Trước khi đến nhà trưởng thôn, tôi muốn nói chuyện với người nhặt xác kia. Bạch Mai, chị di chuyển nhanh hơn đi."

Cô gái người mới vốn còn muốn tiếp tục tranh thủ ở lại một chút, nhưng lời nói của Giang Vấn Nguyên đã thành công chặn miệng cô ta. Đối với đồng bạn nữ Giang Vấn Nguyên đều tàn nhẫn như vậy, chỉ sợ cô ấy ở cùng họ cũng không lấy được chỗ tốt gì.

Cô gái người mới tiếp tục mỉm cười: "Em cũng muốn thông báo cho những người chơi khác cho nên em sẽ không làm phiền hai người nữa."

Bạch Mai quay đầu nhìn về bóng lưng cô gái vừa chạy trối chết, lại nhìn gương mặt lạnh nhạt của Giang Vấn Nguyên: "Tôi sẽ đến ngay!"

Khi Giang Vấn Nguyên và Bạch Mai xuống lầu, đã có tốp ba tốp năm người chơi đứng ở cửa khách sạn nhìn về phía người nhặt xác. Người nhặt xác quấn chặt người từ trên xuống dưới, chỉ để mặt lộ ra bên ngoài, anh ta đẩy xe cút kít dừng lại trước cửa khách sạn, thần sắc chết lặng nhìn về phía những người chơi: "Người ngoài?"

Vì ngại những xác chết đáng sợ kia cho nên không ai dám tiến lên bắt chuyện với người nhặt xác, họ thầm nghĩ sẽ có người không sợ chết mà xông lên. Giang Vấn Nguyên chính là người mà bọn họ nghĩ đến, cậu đi ra khỏi khách sạn: "Chào anh, chúng tôi là bác sĩ đến vì dịch bệnh ở Monariga. Tôi có thể hỏi anh vài câu được không?"

Người nhặt xác nghe bọn họ nói là bác sĩ, đáy mắt nổi lên một tia gợn sóng nhưng rất nhanh đã khôi phục dáng vẻ tử khí nặng nề: "Tôi còn vội chôn xác chết trước khi mặt trời lặn."

Giang Vấn Nguyên cúi đầu suy tư một lát: "Tôi có thể đi cùng anh không, đúng lúc tôi cũng muốn tiến hành kiểm tra thi thể."

"Được thôi." Người nhặt xác đẩy xe cút kít đi tới quán rượu bên cạnh khách sạn. Ở đó có một thi thể được bọc bằng vải đen giống như rác rưởi bị vứt ở cửa, người nhặt xác dừng xe lại sau đó vác thi thể trên mặt đất lên xe cút kít.

Giang Vấn Nguyên không đi theo ngay mà quay sang nói với Bạch Mai đang sợ hãi sắp đổi màu thành tượng thạch cao: "Tôi tự đi là được rồi, chị và chủ khách sạn đến nhà trưởng thôn đi, tôi có một nhiệm vụ muốn giao cho chị."

Cậu thì thầm với Bạch Mai, nói xong nội dung nhiệm vụ, đang muốn đuổi theo người nhặt xác thì từ trong đám người chơi có người lên tiếng gọi cậu lại: "Trần Miên."

Giang Vấn Nguyên nhìn về phía giọng nói kia, đúng là Tả Tri Hành lần trước suýt nữa hố cậu đây mà. Tả Tri Hành mặc áo ngủ cotton màu xanh đậm rộng thùng thình, tóc ngày thường được vuốt lên nay lại chải xuống, vô cùng hack tuổi, khó trách Giang Vấn Nguyên không phát hiện ra hắn. Tả Tri Hành tiếp tục nói: "Tôi đi cùng cậu."

[Hoàn_Đang Beta] Bàn Tròn Trí Mạng - Tiếu Thanh ChanhNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ