chap 13

2.6K 183 16
                                    

Chứng kiến cảnh tượng Tiêu Chiến bị Vương Nhất Bác đưa đi, Trần Chí Hiên vô cùng phẫn nộ. Tên anh họ kia cư nhiên cưỡng hôn người ta, còn ngang ngược làm ra hành động bắt cóc. Nhìn thái độ của Vương Nhất Bác, gã không khỏi tức giận cùng hoang mang. Đáng tiếc là Trần Chí Hiên không thể đuổi theo, đành gọi điện nhờ Trần Lam Nghi lái xe đến đón gã.

Phải hơn một tiếng sau, khi Trần Lam Nghi kết thúc cuộc trò chuyện với bà nội Vương, cô mới sững sờ nhìn số cuộc gọi nhỡ cùng tin nhắn của gã trong điện thoại. Trần Chí Hiên sống ở nước ngoài đã lâu, vừa về nước, đường xá lạ lẫm, cũng chẳng biết nhà của Vương Nhất Bác ở đâu. Cầm chìa khóa chiếc Mazda của mình lên, Trần Lam Nghi vội đến quên cả áo khoác ngoài, chỉ kịp bảo với Trần tổng rằng cô cần ra ngoài gấp, xong liền lập tức chẳng thấy bóng dáng.

Trên đường đi, Trần Lam Nghi tranh thủ gọi cho bà nội Vương, nhờ bà liên lạc với Vương Nhất Bác. Tuy nhiên, đầu dây bên kia chuông đổ rồi lại dừng, mãi chẳng thấy có người nghe máy. Bà nội sốt ruột bảo anh em Trần Lam Nghi đến thẳng biệt thự riêng của hắn, bấm chuông một hồi thì người giúp việc chạy ra báo là cậu chủ vẫn chưa hề trở về.

Trần Chí Hiên nghi hoặc không tin, một mực xông vào trong. Kết quả là gã dạo tới dạo lui lùng sục hết nửa ngày, chẳng tìm được gì. Tức tối đá đổ một chiếc ghế, Trần Chí Hiên hét: " chỗ này có phải còn có phòng bí mật không hả? Mau nói!"

Người làm trong biệt thự bị gã dọa cho hết vía, lắp bắp trả lời: " dạ thưa không... làm gì... làm gì có nơi nào như thế!"

Biệt thự xây để ở, nào phải căn cứ bí mật hay địa điểm phạm pháp gì, Trần Lam Nghi biết là anh trai cô giận quá, mất đi sự suy xét thông thường. Vương Nhất Bác không chỉ có mỗi cơ ngơi này, cô thật sự chẳng biết phải tìm hắn ở đâu.

"Vương Nhất Bác! Mẹ nó mày đang ở đâu??? Mau mau ra đây!"

Một chiếc bình cổ tội nghiệp vừa bị Trần Chí Hiên đập vỡ, Trần Lam Nghi thấy anh trai quá mức kích động, liền chạy tới ôm gã lại. Trần Chí Hiên đang phát cuồng vội xô cô ra, nếu người làm không kịp đỡ lấy, hẳn là Trần Lam Nghi đã bị đẩy ngã lên đống mảnh sứ vỡ rồi.

"Trần tiểu thư, cô không sao chứ!?"

Tiếng của đám người kia đánh vào thính giác, khiến cho Trần Chí Hiên giật mình... nhận ra bản thân vừa thô bạo với em gái, gã kịp thời hoàn hồn: " tiểu Nghi, anh không cố ý, xin lỗi..."

"Em nghĩ họ không có nói dối đâu, chắc anh họ đã đưa Chiến ca đến nơi khác!"

Trần Chí Hiên gật gật đầu, đôi mắt gã đỏ ngầu, gân xanh hằn rõ lên hai bên thái dương, bàn tay to lớn cũng nắm chặt lại.

" bảo với bà ngoại, anh muốn xin địa chỉ của tất cả các khu khác. Bằng mọi giá, phải mau chóng tìm được người!"

.

.

Vương Nhất Bác đẩy hông thật mạnh, lần nữa cắm sâu dương vật vào trong hoa huyệt, dưới sự ấm áp thít chặt của chốn ấy mà xuất ra lần thứ ba trong đêm nay. Tinh dịch thẳng thừng như phun ra từ vòi nước nhỏ, mạnh mẽ bắn ngập trong tử cung. Sau khi xuất tinh, Vương Nhất Bác cũng chẳng vội rút ra, tiếp tục ôm Tiêu Chiến trong lòng, hôn hôn cắn cắn quyến luyến chẳng dứt. Máu từ khắp nơi trên người anh dính sang cơ thể hắn, trên tay, trên mặt, dưới hạ thể... đều loang lổ vết máu tươi, drap giường màu trắng thấm xuống từng mảng đỏ ối, nở rộ như những đóa hoa bỉ ngạn trầm mặc trong đêm đen.

[BJYX] Tuyệt Phối (Hoàn)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ