Tỉnh giấc sau một đêm dài chập chờn, thứ đầu tiên va vào giác quan của Tiêu Chiến, chính là cảm nhận ra toàn thân đang được bao bọc bởi hơi ấm quen thuộc.
Vương Nhất Bác đã thức dậy từ trước, ban đầu hắn chỉ là nghiêng người nhìn ngắm dáng vẻ ngủ ngoan của anh, nhưng chẳng hiểu vì sao đối phương cứ vô thức nhích lại gần, từ từ rút ngắn khoảng cách, rồi kề sát sạt vào nhau. Thầm so sánh Tiêu Chiến với chú mèo lười sưởi nắng ban sáng, hắn vươn tay ra kéo luôn người vào trong lòng. Úp gương mặt xinh lên lồng ngực rắn chắc, cằm hắn kề lên trán anh, mặc cho Tiêu Chiến nằm sấp lên người hắn. Tư thế này khiến cho hô hấp của Vương Nhất Bác có chút khó khăn, nhưng hắn lại yên lặng không động đậy. Chẳng biết Tiêu Chiến lại mơ thấy gì, âm thanh ư ử trong miệng cứ râm rỉ bên tai, tựa như trẻ nhỏ đang nỉ non ủy khuất vậy.
Bàn tay hắn đang đặt trên eo thon của Tiêu Chiến, rất tự nhiên mà sờ sờ, khiến cho anh liên tục rùng mình. Mở mắt ra, thứ đầu tiên Tiêu Chiến nhìn thấy chính là lồng ngực trần của hắn. Vương Nhất Bác rất trắng trẻo, làn da cơ hồ còn hằn lại dấu vết đo đỏ, như thể lưu lại bằng chứng tố giác Tiêu Chiến làm loạn trên cơ thể của người ta.
Thấy anh hấp tấp bật dậy, Vương Nhất Bác nương tay theo đỡ nhẹ lưng anh, sợ Tiêu Chiến sẽ trượt ngã ra khỏi người hắn. Lúc này, gương mặt anh đã hồng lên như quả đào, lúng túng ngượng nghịu nhìn Vương Nhất Bác.
"Chào buổi sáng... em... em dậy lâu chưa?"
"Vừa dậy thôi. Buổi sáng tốt lành, vợ yêu!"
Một nụ hôn ngọt ngào đặt lên trán anh, nhưng Tiêu Chiến rụt người lại như muốn né tránh. Anh nhớ đến chuyện tối qua, tự nhiên tâm tư có chút ê ẩm. Khẽ đẩy hắn ra một cái, Tiêu Chiến di chuyển xuống giường, làm ra điệu bộ bình thản:
"hôm nay anh đến cửa tiệm sớm một chút, cả ngày hôm qua không ghé qua rồi. Tranh thủ buổi chiều còn gặp bác sĩ Từ nữa."
"Được."_ thấy anh không mấy hào hứng, Vương Nhất Bác cũng không dám miễn cưỡng. "Ừm... tối nay em sẽ về sớm."
Hàm ý của hắn trong câu nói này, chính là ám chỉ chuyện của hôm qua. Một lời xin lỗi không rõ ràng, mà dường như Tiêu Chiến cũng chẳng muốn nhắc tới. Vương Nhất Bác có chút rầu rĩ... hay là hôm nay, đổi lại, hắn sẽ nấu cơm cho anh?
Có vẻ là một ý tưởng hay. Vương Nhất Bác chưa từng một lần vào bếp, cảm thấy chuyện nấu nướng vô cùng phiền toái, hôm nay lại đột nhiên nảy sinh quyết định... tất cả vì để lấy lòng vợ yêu.
.
.
Trải qua nhiều ngày gửi tin nhắn mà không nhận được hồi âm, buổi trưa, Tiêu Chiến bất ngờ chào đón Trần Lam Nghi đến với cửa hàng của anh. Nhân viên như thường lệ đều quen mặt cô, để cho Trần Lam Nghi tự nhiên lên thẳng lầu ba.
Thông qua bà nội Vương, Tiêu Chiến biết được mối quan hệ giữa Vương thị và Trần thị, hay nói cách khác, hiện tại, anh đã trở thành người nhà với Trần Lam Nghi. Cô gái dường như vẫn chẳng thay đổi thái độ so với trước đây, lúc đến gặp anh, tiện tay mang theo trà sữa vị dâu, cùng với món tôm cay mà cả hai vẫn thường cùng nhau ăn. Từ cửa sổ nhỏ lơ đãng nhìn xuống đường, Trần Lam Nghi nhỏ giọng:
BẠN ĐANG ĐỌC
[BJYX] Tuyệt Phối (Hoàn)
Fanfictioncp Bác Tiêu, 1 × 1, thụ SONG TÍNH. Author: Mỹ Hạ (táo) Cảnh báo OOC, công trải qua một cuộc hôn nhân tan vỡ, thụ có bóng ma tâm lý về tình dục. Lưu ý, fanfic NGƯỢC THỤ, CÓ CẢNH MÔ TẢ HÀNH VI PHẠM TỘI TẬP THỂ, xin hãy cân nhắc nhảy hố. H (không dày)...