𝗰𝗵𝗮𝗽𝘁𝗲𝗿 18.

795 62 3
                                    

Ba rưỡi sáng, Kim Thái Hanh vai đeo ba lô, hai tay xách hai túi vải đựng đủ thứ đồ cần thiết, cùng Điền Chính Quốc đi bộ ra bến xe khách liên tỉnh.

Thực ra Điền Chính Quốc bảo chỉ cần mang một ba lô đựng đồ cần thiết là đủ, nhưng những ngày tháng ở quân ngũ đã rèn cho Kim Thái Hanh nết ăn nết ngủ không lệch chút nào, nên giờ dù có là đi du lịch đi chăng nữa thì anh vẫn xếp đồ như lên đường ra trận.

Vậy nên mới có chuyện "em cứ đi đi, để anh xách hết đồ cho."

Nghe thế, Chính Quốc chỉ biết cười trừ. Nói mãi, anh mới chịu để lại vài món ở nhà, vài món thôi, còn đâu mang theo hết.

Cũng vì lẽ đó, em đã ngỏ ý đeo giúp anh cái ba lô kia, nhưng anh cứ khăng khăng không chịu, để anh đeo cả, việc của em là đi bên cạnh anh thôi.

Nói là đã từng đi bộ đội, đã từng tập luyện ở thao trường đến mức nhai cơm còn không nổi, nhưng trời sinh Thái Hanh thể chất yếu hơn Chính Quốc rất nhiều, nên dù anh khỏe thật, đi bộ thành quen thật, và thỉnh thoảng cái chân hành anh đau nhói, vẫn có đoạn đường anh đi hụt xa em luôn.

Điền Chính Quốc nổi tiếng xót người yêu, thấy anh mệt lại càng xót hơn nữa. Em bảo rằng em xách giúp anh một quãng ngắn thôi, nhưng đổi lại cũng chỉ là cái lắc đầu nguầy nguậy.

Thích ra vẻ vậy đó, chịu thì chịu không chịu thì chịu.

Đi bộ một tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng đã đến nơi. Bốn rưỡi sáng, bến xe khách đông nghịt người.

Sau khi mua hai tấm vé xe, Điền Chính Quốc cất vào túi áo cẩn thận, đoạn mua thêm cái bánh khúc ở gánh hàng rong gần đó để anh ăn cho đỡ đói.

Ôm bánh trong tay, em tủm tỉm cười, đi sâu vào nơi nghỉ chân để tìm anh.

Tìm anh ở biển người này dễ lắm, cứ thấy bóng ai cao cao, mặc áo sơ mi xăn lên ba gấu, đeo cái ba lô xanh thêu chỉ tím chỉ đỏ tứ tung là ra liền.

Thấy anh rồi, anh cũng tủm tỉm cười, hai túi vải đã để tạm xuống đất, để chỗ trống cho đôi bàn tay ủ ấm cái bánh bao thơm nức mùi bột mì.

Thấy nhau rồi, nụ cười tủm tỉm bất giác thay thế bằng nụ cười tươi.

Bánh khúc xắn làm đôi, bánh bao cũng xé thành hai nửa. Quái lạ, rõ là bánh mặn mà sao ăn vào lại có vị ngọt vậy ta?

Chính Quốc ăn ngon đến mức Thái Hanh nhìn thôi cũng đã no cả bụng. Anh nhường cho em toàn bộ số bánh còn lại, đợi em ăn hết sau đó trề môi làm nũng.

- Quốc ơi, anh muốn ăn bánh bao nữa.

- Nhưng anh nhường bánh cho em rồi, em cũng lỡ ăn mất rồi.

- Không, không phải bánh bao đấy, bánh bao của Quốc cơ.

Nhanh như chớp, nhân lúc không ai để ý, Kim Thái Hanh nhào tới ôm mặt em nhỏ, cắn vào đôi má bầu bĩnh, cắn chán thì thơm thơm, mà thơm thì mãi không chán.

Chính Quốc ngượng chín cả mặt. Em sợ nhất là có người nhìn thấy rồi họ kinh hô lên, tới lúc ấy lại to chuyện. Nhưng Kim Thái Hanh mặc kệ cả, sau khi đạt được mục đích thì cười hềnh hệch như vừa vớ được sổ gạo, sức khỏe tràn trề ôm cả Chính Quốc và đồ đạc leo thẳng lên xe.
___

taekook | nhà thầy ở cạnh nhà tôi.Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ