36. Can I?

3K 174 32
                                    

"Liệu anh có thể?"
・-・〜*〜・-・

Không biết trải qua bao nhiêu lâu, có tiếng động nho nhỏ làm cho Jung Kook tỉnh giấc.

Anh đưa một tay dụi mắt, chống tay còn lại nâng người ngồi dậy. Chiếc chăn mỏng theo chuyển động của anh mà trượt xuống đất. Có người đã đắp chăn cho anh trong lúc anh ngủ.

Anh ngơ ngác nhìn xung quanh, cố lấy lại ý thức sau giấc mộng đẹp.

Và rồi anh thấy cô tay cầm áo khoác, tay mang túi xách, đi về phía cửa.

Không hiểu từ đâu một nỗi sợ không tên ập đến khiến anh mất đi lí trí.

"PARK CHAEYOUNG!" – Anh gào lớn tên cô, rồi như một kẻ điên loạn bật dậy từ ghế sofa.

Trong lúc vội vàng, anh quơ trúng bát cháo còn nóng hổi ở trên bàn. Cháo đổ lên chân anh, lên tấm thảm lông đắt tiền. Khói bốc lên nghi ngút.

Nhưng anh chẳng thấy đau do bỏng. Mắt anh long lên từng tia máu.

Anh tóm lấy cô, kéo mạnh về phía mình.

"Có phải cô định bỏ rơi tôi nữa đúng không?"

Áo cùng túi trên tay cô theo quán tính rơi ngay xuống đất.

Rosé hoang mang chẳng hiểu gì, đau đớn rên lên một tiếng. Anh siết chặt cổ tay cô, cứ như anh chỉ cần dùng thêm một chút lực nữa thôi, xương cô sẽ vỡ vụn. Anh lại như vậy rồi, lại như buổi sáng hôm ở bệnh viện.

"Buông tôi ra... đau...!!" – Cô nhăn nhó, phản kháng lại.

"Đau? Cô cũng biết đau sao?"

Anh ép cô vào tường. Lưng cô đập vào nền đá lạnh lẽo, thêm một cơn đau khác từ phía sau truyền tới. Nước mắt không kìm được mà rơi xuống.

"Cô đau bằng tôi không? Ngày cô bỏ tôi ra đi, tôi sống như một cái xác không hồn. Ăn chơi, tụ tập, bia rượu, thuốc lá cái gì tôi cũng làm nhưng chẳng thể quên được cô. Tôi còn nghĩ mình phải dùng đến những thứ thuốc chết tiệt đó. Mẹ kiếp! Tôi trở thành loại người mà bản thân tôi ghét nhất. Chỉ vì cô! Chỉ vì cô đó có biết không hả Park Chaeyoung?"

Anh đấm một cú thật mạnh vào tường. Âm thanh khủng khiếp ngay cạnh bên tai khiến Rosé hoảng sợ. Nước mắt cô rơi nhiều hơn, chẳng rõ là vì đau cho mình hay đau cho anh. Cô thôi vùng vẫy chống cự. Nếu hôm nay có chuyện gì xảy ra, thì đó cũng là cái giá cô phải trả khi khiến anh ra nông nỗi này.

Hai nguời nhìn nhau. Một đôi mắt mang đầy sự phẫn nộ, một đôi mắt chất chứa những xót xa.

Anh đưa một tay ôm lấy mặt cô, ngón cái lau đi nước mắt thay cô. Nhưng cứ lau, cứ lau mà chẳng thể nào ngưng được.

"Đừng khóc!" – Anh nói nhỏ. "Cô khóc cũng đẹp như vậy. Đẹp đến nỗi tôi quên mất bản thân đã bị cô vứt bỏ như thế nào." Anh cũng không hay rằng chính mình cũng đang rơi lệ.

[jeonsé] Let it beNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ