" Shinichi..."
Anh giật bắn người, cô đang ở trước mặt anh, anh nhanh chóng chạy đến ôm cô vào lòng, cúi người vào mái tóc nâu đỏ quen thuộc, như muốn hít hết hơi ấm của cô, anh cười nhẹ nói.
" Shiho à..."
Cô nhẹ giọng, trả lời anh.
" Em đây...hôm nay là ngày gì anh biết không?"
Shinichi giật mình hỏi, đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm vào cô, ngạc nhiên hỏi lại.
" Hôm nay, là ngày..."
Cô mỉm cười như một thiên sứ, nhẹ buông từng chữ khiến anh điếng người.
" Hôm nay là ngày em sẽ ra đi..."
Rồi từ từ cô bỗng tan biến thành những chùm sáng nho nhỏ, rồi tan vào không khí. Shinichi hét lớn.
" SHIHO, ĐỪNG ĐI MÀ, SHIHO, ĐỪNG...."
"Shinichi-kun, cháu tỉnh lại đi."
Ông Tiến Sĩ già nhẹ chạm vào vai cậu, khuôn mặt lo lắng hỏi, cậu giật mình tỉnh dậy, nhìn xung quanh, căn phòng trắng, cậu nhìn lại mình rồi quay sang Tiến Sĩ.
" Shiho, cậu ấy..."
Bà Yukiko từ đâu bay vào, khuôn mặt hốt hoảng chạy đến.
" Shin-chan, con tỉnh rồi à, con đã hôn mê ba ngày rồi đó, mọi người lo lắng cho con biết là bao..."
Cậu ngạc nhiên trước lời nói của Yukiko.
"B..ba ngày rồi sao? Vậy...Shiho cậu ấy..."
Tiến Sĩ bên cạnh giọng nói ồ ồ như muốn khóc.
" Shiho con bé...vẫn chưa có dấu hiệu..."
Gì chứ? Đã ba ngày rồi mà cô vẫn không tỉnh. Có phải như lời ông Bác Sĩ già đó nói.
Anh mơ hồ bước xuống giường, ngồi trên băng ghế đá mà nhìn vào màn không vko định, khẽ thấy hình ảnh cô nhếch mép nhìn anh mà trêu chọc...là anh nhớ cô đến hoá điên rồi sao.
Ran bước đến, thấy anh đang đứng trước hồ nước rộng lớn sau bệnh viện. Khẽ nghe những lời thì thầm sâu lắng của cậu ta.
"Cậu đã có thể cứu mạng sống của tôi...nhưng tôi lại không bảo vệ được cậu...tôi sẽ đi tìm cậu ở một thế giới bình yên để nói với cậu...một lời xin lỗi."
"Gì chứ? KHÔNG SHINICHI..."
(...)
Đ...đây là đâu?"
Shiho nhìn xung quanh, đôi mắt nghi hoặc mà thắc mắc, một mảng màu trắng bao trùm xung quanh. Cô tiến một bước, bước nữa, bước nữa...
Trong đầu cô lúc này đã trống rỗng, chẳng còn biết gì, trong khoảng không vô định, cô chợt thấy một tia sáng, một thứ ánh sáng mờ ảo rọi đến. Cô tiến đến, từ từ lại gần nó, hiện ra chính là một cô gái, mái tóc đen ngang lưng thân thuộc, gương mặt tươi cười rạng rỡ nhìn cô. Bên cạnh người phụ nữ với mái tóc bạch kim và người đàn ông to lớn, họ đều dang tay như chào đón cô vào lòng.
Trong vô thức, cô kêu lên." Onee-chan, okaa-san, otou-san...."
Cô từ từ đến gần, cô hạnh phúc nói.
" Mọi người...đến đón con sao?"
BẠN ĐANG ĐỌC
Wabi-Sabi
FanfictionTruyện mình viết về kết cục của bộ truyện Detective Conan. Đây hoàn toàn là fanfiction về tình cảm nên những yếu tố như vụ án, logic,...hoàn toàn không khẳng định. Mình ship couple rất rõ ràng, nếu các bạn không cùng thuyền hoặc không thích couple t...