"Gì chứ? Phải đến Osaka sao?"
Shiho có chút ngạc nhiên, Shinichi khẽ tháo lỏng cà vạt. Mệt mỏi đi vào vếp, xắn tay áo rồi lại đeo rạp dễ vào, dáng vẻ của một Đại tá bỗng chốc thay đổi.
"Theo như thông tin điều tra, hắn đã tẩu thoát đến Osaka, chúng ta chính là nhóm chịu trách nhiệm về vụ án lần này, cậu mau chuẩn bị đồ đi nhé?"
Anh vừa nói vừa nấu ăn, cảm giác một người như Shinichi lại thay đổi như thế trong 5 năm sao?
"Tớ đi tắm đây."
Nói rồi cô đi vào trong, cảm giác anh thay đổi nhanh chóng như thế này cô vẫn chưa thích nghi được.
"Này, giữa cuộc sống bộn bề, còn gì bằng khi chúng ta cùng ngồi lại ăn tối nhỉ?"
Shinichi nói, tay nhẹ kéo ghế ra mà ngồi xuống, Shiho đối diện giật mình với lời thả thính của cậu ta, ai chứ đã là Shinichi vẫn có chút khiến cô động tâm.
"Súp miso hơi lạt."
Cô vừa húp vừa nói, anh mỉm cười dịu dàng trầm giọng nói.
"Cậu ăn thanh đạm một chút, dù gì cũng đang trong kì mà."
Shiho như đứng hình, chiếc muỗng trên tay cô cầm giữa không trung bỗng chốc ngưng đọng. Cô đỏ hết cả mặt lắp bắp hỏi.
"S...sao cậu biết cơ chứ?"
Cậu ta sao lại biết về chuyện đó, hơn nữa cho dù kiến thức uyên sâu thì cô cũng mới về nước, không thể nào có thể đoán được.
"Thấy cậu đau bụng cả buổi, còn chẳng dám chạy mạnh, lúc sáng thấy cậu có uống chút nước đường đỏ ở quán cafe dưới cục."
"Hừm! Đúng là thám tử nhỉ? Cái gì cậu cũng có thể đoán được dù là chi tiết nhỏ ha."
"Không phải ai tớ cũng để ý."
Ý gì đây? Shiho thầm nghĩ.
Kì của cô ấy là cuối tháng, đã lưu vào bộ nhớ. Shinichi nhếch mép mỉm cười với ý nghĩ chạy dọc trong não.
Shiho đang nằm trên giường, tay cầm quyển sách dày cộm, đôi mắt chăm chú dõi theo từng con chữ, đôi tay thi thoảng lại lật dở từng trang sách, chiếc áo phông to lớn đã tụt một khoảng lớn, lộ khung xương quai xanh quyến rũ, vài sợi tóc loà xoà trước khuôn mặt đỗ xuống bờ vai nhỏ nhắn trắng ngần, khung cảnh xuân xanh quả thật tuyệt vời.
'Cạch'
Shiho ngước lên tủ đầu giường, Shinichi vừa đặt lên một ly nước ấm, cậu ta vẫn còn nhớ, còn nhớ chứng mất ngủ của cô, mỗi đêm đều cần một ly nước ấm. Phải nói trí nhớ cậu ta tốt hay do cậu ta để tâm cô.
"Đủ rồi."
Cậu giật quyển sách từ tay cô, khẽ để chiếc bookmark vào, gõ nhẹ vào đầu cô, dịu dàng khuyên nhủ như một người cha.
" Đã đến giờ ngủ rồi, nếu cứ đọc cậu sẽ mất ngủ đấy. Nằm xuống và đắp chăn vào."
Vừa nói vừa chỉnh tư thế cho cô, cảm giác chăm sóc đặc biệt này Conan dã từng dành cho Haibara và giờ là Shiho được nhận từ Shinichi, cậu ta vẫn vậy, vẫn gương mặt đó, vẫn là tên Shinichi đó, chỉ có điều con người dường như đã hoàn toàn thay đổi, không còn dễ đoán như xưa nữa, không còn ngốc nghếch như xưa nữa và cũng không còn là Conan năm đó nữa.
BẠN ĐANG ĐỌC
Wabi-Sabi
FanfictionTruyện mình viết về kết cục của bộ truyện Detective Conan. Đây hoàn toàn là fanfiction về tình cảm nên những yếu tố như vụ án, logic,...hoàn toàn không khẳng định. Mình ship couple rất rõ ràng, nếu các bạn không cùng thuyền hoặc không thích couple t...