Chương 53: Thẩm vấn

253 26 0
                                    

"Di Mẫn công chúa quả nhiên bình tĩnh. Trước đó tôi còn đoán công chúa có tùy thời đào tẩu không, xem ra là tôi lo lắng vô ích." Dung mạo cô gái diễm lệ, là loại người gặp qua một lần liền không quên được.

"Cô là ai?" Thần Nhứ cấp tốc suy đoán thân phận của người này trong đầu.

"Đương nhiên là người muốn dẫn công chúa rời khỏi nước Lịch." Cô gái nhe răng cười cười tựa hoa nở chói lọi, cả gian phòng như phát sáng.

Thần Nhứ nhìn cô ấy, bỗng nhiên lắc đầu. "Phiền phức Tĩnh Tô phái cô tới, muội ấy còn khoẻ chứ?"

Nụ cười của cô gái nháy mắt đông cứng trên mặt. "Sao ngài lại đoán được?"

"Cô là khẩu âm nước Vân. Gọi ta bằng xưng hô Di Mẫn công chúa tất nhiên là quen biết lúc xưa. Ta không nhận ra cô, mà cô lại nhận ra ta, vậy hiển nhiên có người nhắc tới ta trước mặt cô, hơn nữa người ấy còn rất thân quen với ta." Thần Nhứ chớp mắt, "Đáp án rất khó đoán ư?"

Cô gái xụ mặt. "Công chúa từng bảo ngài là người không thú vị nhất trên đời."

"Muội ấy nói không sai." Thần Nhứ thản nhiên thừa nhận. "Tiết tam tiểu thư được gọi là đệ nhất mỹ nữ nước Vân, hôm nay gặp mặt, quả là danh bất hư truyền."

Cô gái lại hơi đỏ mặt. "Di Mẫn công chúa quá khen. Vân Dật công chúa phái tôi tới cứu ngài thoát khỏi cảnh nguy."

"Thoát khỏi cảnh nguy?" Thần Nhứ nhíu mày.

Cô gái gật đầu. "Có kẻ muốn đưa ngài ra khỏi nước Lịch."

Thần Nhứ cúi đầu, thoáng trầm tư, "Đưa đi đâu? Nước Vân?"

Cô gái lắc đầu, "Nước Phong."

Thần Nhứ ngẩng đầu lên, thân thể tựa bên giường, "Tĩnh Tô có khoẻ không?"

Cô gái không ngờ tới nàng sẽ hỏi vấn đề này lần nữa, hơi sửng sốt rồi cười nói: "Di Mẫn công chúa trừ khử thái tử nước tôi, Vân Dật công chúa đương nhiên khoẻ."

Thần Nhứ cười, "Cho nên muội ấy nỡ để mỹ nữ Tiết Ngải vang danh nước Vân đến nước Lịch mạo hiểm?"

Tiết Ngải lắc đầu, "Là chính tôi muốn tới."

"Vì sao?"

"Tôi muốn giúp Vân Dật công chúa làm ít việc." Tiết Ngải - con gái của thừa tướng nước Vân. Kém thông minh nhưng dung mạo đẹp, vốn được hoàng đế nhìn trúng, định chọn làm thái tử trắc phi. Thần Nhứ giết Phùng Nghiệp, không chỉ phá hủy quan hệ thông gia của nước Lịch và nước Vân mà còn xoá bỏ lo lắng nhập cung của Tiết Ngải.

"Nói về tình huống trước mắt đi. Sao ta lại ở trong tay cô?" Dường như bấy giờ Thần Nhứ mới nhớ tới hoàn cảnh trước mắt của mình.

Tiết Ngải kéo ghế ngồi cạnh Thần Nhứ, chưa nói chính sự, trước tiên thở dài: "Trước đó Vân Dật công chúa nói nhan sắc của Di Mẫn công chúa là mê hoặc khó dứt, tôi chỉ tưởng là ngài ấy dỗ dành tôi, bây giờ mới biết công chúa nói thật." Cô ấy quan sát tỉ mỉ Thần Nhứ, "Sắc đẹp của Di Mẫn công chúa đã thấm vào xương cốt."

Người chưa từng gặp Thần Nhứ chỉ sợ rất khó hiểu lời này, nhưng kẻ từng thấy Thần Nhứ sẽ lập tức sáng tỏ. Ngũ quan của Thần Nhứ cũng không phải tuyệt mỹ, ít nhất là kém cạnh trước mặt Tiết Ngải. Nhưng mà sự quyến rũ như ẩn như hiện trong vẻ yếu đuối kia giống như tinh linh hắc ám trong mắt tiên tử thuần khiết, chỉ một chút đã hồn xiêu phách lạc, ai cũng không thể kiềm chế. Vẻ đẹp này có lẽ không thể gọi là "đẹp" nữa, bởi vì nó đã vượt qua rào cản dung mạo, hoàn toàn tan vào cốt tuỷ của nàng.

[BHTT][EDITED] Lưu quang nhập họa - Liễm ChuNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ