Chương 153: Phá trận

65 7 0
                                    

Người hiểu ta thì nói lòng ta ưu sầu, người không hiểu ta, hỏi rằng ta đang tìm kiếm gì?

--------------------

Một trăm chiêu qua đi, Ngũ Âm Kiếm Trận đã đổi đến khúc thứ tư. Thần Nhứ lại càng lúc càng thành thạo điêu luyện. Nàng đã học tất cả những khúc này ở thư viện Phi Diệp Tân. Phu tử dạy nhạc trong thư viện Văn sư phó Văn Huyền Ca am hiểu nhiều giai điệu các nước. Có nhiều bài ngay cả người nước đó còn chưa từng nghe qua, Văn sư phó cũng có thể thuần thục diễn tấu. Ở phương diện âm luật, Thần Nhứ cam bái hạ phong. 

Lại qua hai mươi chiêu, Thần Nhứ rõ ràng bản lĩnh của đối phương chỉ tới đây. Kéo dài thêm nữa chỉ đơn giản là nghe thêm mấy bài nhạc thôi. Mũi kiếm của nàng tỏa hào quang rực rỡ, lúc đối phương tấu khúc thứ năm, nàng đã vượt lên trước mà nhập cuộc. 

Khúc nhạc thứ năm - “Quan Sơn Nguyệt”. 

Đây là giai điệu lưu truyền rộng rãi trong dân gian nước Dịch, nói về tướng sĩ ở biên cương. Thần Nhứ quen thuộc đến mức chỉ nghe vài thang âm đầu tiên đã kết luận là “Quan Sơn Nguyệt”, lập tức quyết tâm phá trận. 

Trạng thái sức khoẻ của Thần Nhứ vào lúc này cũng không tốt, mấy ngày liền đi đường làm cho thể lực vốn hao phí của nàng một mực không được bổ sung, bây giờ lại chiến đấu thời gian dài như vậy, nội lực của nàng có chút theo không kịp. Tuy nhiên vẫn đủ để phá trận. Kiếm Liệt Thiên dẫn lam hà trên chín tầng trời đánh về phía Thương. Mấy người khác vung kiếm đến giúp, Thần Nhứ thu kiếm tránh né. Đợi đến khi Thương xuất kiếm, nàng lại lần nữa đâm kiếm về phía hắn. Lặp đi lặp lại mấy lần, Thương đã không còn sức tái chiến. Thần Nhứ lấy sức vốn dùng để đối phó năm người đi đối phó một mình Thương, người này lập tức cảm thấy áp lực đột ngột tăng. Mặc dù bốn người khác sẽ liều mạng viện trợ, đến cùng không chống đỡ được công kích mà hắn tiếp nhận. Thương rốt cuộc bị Thần Nhứ đâm bị thương mà ôm lấy cổ tay, kiếm rơi xuống đất. Như vậy Ngũ Âm thiếu một, không thể thành khúc nữa. Thần Nhứ nhanh chóng đánh bại tất cả bọn hắn. 

“Tại sao không giết bọn ta?” Nam tử cao gầy ôm lấy cổ tay của mình tức giận hỏi. 

“Các ngươi được ai phái tới?” Thần Nhứ lau mồ hôi trên mặt. Thắng được năm người này, nàng cũng không nhàn hạ. 

“Quy tắc giang hồ, bọn ta không thể nói.” Nam tử cao gầy ưỡn ngực, bộ dáng thà chết chứ không chịu khuất phục. 

Thần Nhứ lắc đầu. “Ta hiểu quy tắc giang hồ. Cùng là người trong giang hồ, ta sẽ không làm các ngươi khó xử. Kẻ phái các ngươi tới bây giờ đang ở trong thành Thiên Dĩnh, đúng không?”

Nam tử cao gầy không nói gì. Tên lùn bên cạnh lại hơi biến sắc. 

Thần Nhứ nhìn tên lùn một chút, tiếp tục hỏi: “Hắn quả thật sai các ngươi giết ta?”

Sắc mặt tên lùn lại là trắng nhợt. Nam tử cao gầy nói, “Không sai. Giết chết ngay tại chỗ!”

Thần Nhứ gật gật đầu. “Các ngươi không nói, mà là chính ta đoán được, đây không tính là phá quy tắc giang hồ. Nể tình cùng thuộc võ lâm, ta không giết các ngươi. Thế nhưng không có lần sau. Mặt khác...” Thần Nhứ lộ ra vẻ tươi cười ngây thơ. “Nếu là giang hồ trả thù, chuyện này ta sẽ báo cho Phi Diệp Tân. Các vị hẳn phải biết, sư phụ ta có thể không tốt tính như ta.”

[BHTT][EDITED] Lưu quang nhập họa - Liễm ChuNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ