Chap 5

6.9K 562 65
                                    

Đang lúc hồn còn lơ đãng trên mây, học sinh họ Jeon bị giọng nói của người thầy yêu quý kéo về lại mặt đất.

"Trò Jeon, em có nghe tôi nói không vậy?"

Jungkook chỉ cúi đầu, lễ phép đáp lại: "Em nghe rõ rồi ạ."

"Tốt, về chỗ đi! Không có lần sau."

Kim Seok Jin lén lút thở dài một hơi, vừa hay tin nhóc con bên khoa kinh doanh sáng sớm đi trễ, tên đã nằm gọn trong sổ. Mang ý định lấy cái mặt đẹp trai này đi trêu chọc tên giáo sư Kim Nam Joon kia một chút, kết quả học sinh cưng của mình cũng chẳng khác gì người ta.

Giáo sư họ Kim chán nản quay người bắt đầu bài giảng đầu năm.

*

Tiếng chuông thông báo giờ giải lao đã tới, bạn học xung quanh vội vã kéo nhau rời khỏi lớp. Riêng Jungkook lúc này mới chậm rãi hé mắt, vươn vai ngáp một cái.

Đừng ngạc nhiên khi thấy học bá ngủ gật trên lớp, mà đây còn chính là đặc điểm nhận dạng của học bá.

Ánh mắt vô tình lướt qua sân trường bên dưới, một bạn học có dáng vóc hơn người, tóc đen gọn gàng, trên tay cầm cây chổi đang chăm chỉ quét lá. Bạn học này cũng không phải ai xa lạ mà chính là Kim Taehyung.

Jungkook miệng huýt sáo như tìm được trò vui. Lập tức đứng dậy chạy khỏi lớp học.

*

Một lát sau, trên sân trường bất ngờ cùng một lúc xuất hiện hai mỹ nam. Bạn học xung quanh trầm trồ đến không ngậm được miệng. Mắt không thể rời khỏi họ mà đứng chôn chân một chỗ.

Jungkook vốn không để ý xung quanh, tay cầm theo mấy bịch bánh cùng một lon nước ngọt tiến lại chiếc ghế đá gần chỗ người nọ đang quét sân, thảnh thơi ngồi xuống.

Lúc đầu, Taehyung vừa thấy cậu cũng không nói gì, nhưng về sau phát hiện tầm mắt ai kia vẫn luôn đặt trên người mình. Hắn không kiềm được phải tiến lại hỏi:

"Jeon Jungkook."

"Hửm?"

"Không cần phải si mê như vậy chứ? Cậu đến đây chỉ để ngồi ngắm tôi quét lá thôi hả?"

Jungkook nghe vậy thản nhiên đối đáp: "Bởi vì chỉ còn ghế này trống."

"Được, vậy cậu cứ ngắm tiếp đi."

Taehyung quay người tiếp tục quét lá. Mãi đến khi hắn quét gần xong, mới tiếp tục trò mắt đối mắt với Jungkook.

Dưới chân bạn học Jeon lúc này không biết từ bao giờ đã đầy những mẩu bánh vụn cùng những bịch rác.

Kim Taehyung đột nhiên hiểu ra ý đồ của người này. Không phải mang tâm tư đơn giản đến để ngắm hắn, mà là không có tình người đến hành hạ hắn...

Jungkook thấy người kia cuối cùng cũng chú ý đến mình liền nở nụ cười ngây thơ vô tội cất giọng: "Ngại quá, gió thổi bay xuống đất lúc nào không hay, tiện tay đó cậu hốt giùm tôi đi." Nói rồi lại vờ như không để ý, đẩy thêm một bịch bánh rỗng xuống đất.

Mí mắt của hắn giật giật mấy cái, vứt cây chổi sang một bên. Hướng mũi chân tiến về phía cậu.

Jungkook cảm nhận được nguy hiểm, vô thức tựa lưng sát vào ghế. Quả nhiên sau đó Taehyung đứng trước mặt cậu, không kiêng nể đem hai tay chặn hết đường lui. Môi nở nụ cười thiện lành thấp giọng nói.

◖Taeguk◗Bạn cùng phòng là tên lưu manh (hoàn)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ