Trường tạm thời chưa biết giải quyết cậu như nào, nhân lúc cậu đang yếu nên anh cứ túm lấy áo mà lôi đi, anh kéo cậu đi khắp hành lang và mặc kệ mọi ánh mắt tò mò của gia nhân trong nhà nhìn cậu mà Vương cũng thuộc hạng cứng đầu nên mặc xác anh kéo mình đi đâu.
Trường dừng chân tại căn phòng cũ một lần nữa mà đẩy cậu vào.
" Đây sẽ là lần cuối anh được quyền lôi tôi đi giống như thế này "_ Vương sau khi bì đẩy vào phòng thì liền đứng lên mà phàn nàn.
" Ờ "_ Một câu trả lời đơn giản, anh đóng cửa lại quay rời người đi.
" ờ ờ con khỉ móc, tên đó còn không để ý lời mình "_ Vương.
" Anh đang quạo à "_ Hải ngồi trong phòng chứng kiến được hết sự việc xảy ra nảy giờ, nên cậu quyết định nói chuyện chút cho Vương đỡ quạo.
" ừ chỉ vì tên đáng ghét đó "_ Vương đi lại gần phía Hải ngồi bệt ngồi sàn với khuôn mặt giận dỗi và hai chiếc tai nhỏ bé trên đầu hơi cụp xuống.
" Anh đừng hiểu lầm, anh Trường tốt lắm không ác độc hay khó ưa như anh nghĩ đâu "_ Hải.
" Vậy cái này là cái gì đây "_ Vương chỉ vào cái vòng sắt trên cổ cậu.
" Trang sức "_ Hải.
" ......... "_ Vương đơ 1 giây từ khi nào mà xích cổ là đồ trang sức vậy , ơ thế cậu có nên mua cho Xuân Trường một cái để đeo cho đẹp không nhỉ.
Vương bất lực với ngôn từ của Hải cậu không nói gì nữa, nằm bất lực ra sàn mà suy nghĩ cách thoát ra khỏi đây. Đang đăm chiêu suy nghĩ cái kiểu thì Hải lại đưa mặt vào cuồi xuống nhìn cậu.
" Gì vậy "_ Vương.
" Anh đang suy nghĩ cách trốn khỏi đây đúng không "_ Hải nói như một nhát trúng vào tim đen của Minh Vương.
" Sao biết "_ Cậu cũng không ngại dấu diếm gì mà thẳng thừng thừa nhận.
Không đáp lại lời của Minh Vương, Hải liền bật dậy mở cánh cửa phòng ra.
" Em mời anh "_ Hải.
" Hả là sao "_ Vương ngóc đầu ngồi dậy, vẫn chưa hiểu được vấn đề cho lắm.
" Anh muốn trốn đi thì em mời anh trốn luôn, em đố anh đi được đó "_ Hải.
Cậu vội đứng dậy hẳn chạy ra khỏi phòng nhưng cũng không quên nói lời cảm ơn với Hải, Vương dựa theo những gì quan sát lúc nảy mà tìm đường ra bỗng nhiên nghe tiếng người cậu vội nấp sau bức tường nhưng hên chỉ là người hầu trong nhà bọn họ lướt qua và hoàn toàn không để ý đến cậu, Vương bước chầm chậm xuống cầu thang mắt đảo dọc đảo nghiêng để quan sát, bỗng nhiên cậu chú ý đến cánh cửa chính đang mở toang ra không nghĩ ngợi gì nhiều Vương chạy nhanh lao ra cuối cùng vì việc đặt chân ra ngoài cũng thành công, cậu vui vẻ và đắc thắng.
* Dễ hơn mình nghĩ nhiều *
" TỰ DO "
Vừa hét lên, đi được vài bước thì bỗng nhiên cổ áo của cậu bị nhấc lên, chân lơ lửng giữa không trung.
BẠN ĐANG ĐỌC
Đồ Ngốc [0608]
FantasyNgây thơ và ngu ngốc, 2 từ duy nhất để miêu tả con cáo Trần Minh Vương này ______________________________ Truyện mang tính chất không có thật và viết để thoả mãn bản thân nhưng cũng mong mọi người ủng hộ dài dài :333