Chương 7: Nước mất nhà tan không tự biết
Rượu quá ba tuần đồ ăn quá ngũ vị, Nam Cung Nhượng đột nhiên hỏi: "Lục ái khanh lập được công lao như vậy, trẫm nên thưởng ngươi cái gì đây?" Nói xong, hắn híp đôi mắt ngà ngà say, nhìn xung quanh một vòng, lại nói: "Chư vị ái khanh cũng nói xem, trẫm nên thưởng thái uý cái gì mới tốt?"
Đại điện náo nhiệt thoáng chốc an tĩnh lại, phần lớn võ tướng lộ vẻ vui mừng, mà quan văn hơi có ánh mắt lại cúi đầu giả say, không dám mở miệng.
"Hồng ân của bệ hạ khiến thần cảm động đến rơi nước mắt, trung quân vì nước chính là bổn phận của bề tôi, thần không dám cầu thưởng."
"Sao Lục ái khanh lại nói vậy? Ái khanh lập được kỳ công như thế, nếu trẫm không bày tỏ gì, chẳng phải sẽ khiến cho sĩ tử khắp thiên hạ thất vọng buồn lòng sao?" Thấy Lục Quyền không nói, Nam Cung Nhượng vuốt chòm râu suy tư một lát: "Không bằng phong ái khanh làm Vệ Quốc Công có được không?"
Lục Quyền đứng dậy, đi vòng qua bàn rồi quỳ trên đại điện: "Thần sợ hãi, cả gan khấu thỉnh bệ hạ thu hồi mệnh lệnh đã ban ra."
Tuy thái uý và quốc công đều là nhất phẩm, nhưng thái úy là chức quan không thể kế tập, mà quốc công thì có thể truyền thừa cho đời sau, thoạt nhìn Nam Cung Nhượng phong thưởng không có gì không ổn.
Nhưng vô luận là Nam Cung Nhượng đang ngồi ngay ngắn sau ngự án, hay vẫn là Lục Quyền quỳ gối dưới đài đều biết rõ huyền cơ trong đó, hai người đều minh bạch đây là thăm dò.
Nếu như Lục Quyền hào phóng tạ ơn thì mọi người đều hoan hỉ, nhưng nếu quỳ tạ không chịu như hiện tại, đó lại là một nước cờ hiểm.
Nam Cung Nhượng có dụng ý khác, phong tước chỉ là bước đầu trong việc thu lại binh quyền. Lục Quyền ở trong lòng biết rõ ràng nhưng lại không muốn chắp tay nhường ra, bầu không khí cung yến vui vẻ cũng dần trở nên quỷ dị.
Nhưng vào lúc này, bên cửa hông có một nội thị đi vào, hắn chậm rãi đi đến trước ngự án, quỳ rạp trên mặt đất: "Khởi tấu bệ hạ, nô tài có chuyện quan trọng bẩm báo."
Nam Cung Nhượng dời mắt, ý bảo Tứ Cửu đi xuống hỏi một chút.
Nội thị nói gì đó bên tai Tứ Cửu, người sau trở lại bên cạnh Nam Cung Nhượng rồi thuật lại: "Khởi tấu bệ hạ, hôm nay công chúa điện hạ đã hết sốt, làm ầm ĩ muốn gặp bệ hạ, bà vú không lay chuyển được nên đang cùng điện hạ chờ ở ngoài đại điện."
"Mau lệnh bà vú ôm công chúa vào đây!"
"Vâng."
Tứ Cửu lĩnh mệnh rời đi, bởi vì tiểu nhạc đệm này Nam Cung Nhượng vẫy tay tỏ vẻ không sao: "Ái khanh đứng lên đi, chuyện phong thưởng ngày khác lại nghị luận."
"Tạ bệ hạ."
Bốn gã nội thị hợp lực mở cửa điện ra, bà vú ôm một bé gái phấn điêu ngọc trác từ cửa chính đại điện đi vào.
Nữ hài nhìn qua cũng chỉ mới bốn năm tuổi, bởi vì sốt mới khỏi nên có chút uể oải. Mái tóc lưa thưa của đứa nhỏ được cột thành hai cái búi tóc, dùng một cái vòng vàng nạm đá quý cố định. Nàng mặc cung trang váy dài có thêu bách hoa làm từ gấm Tứ Xuyên, khoác một cái áo choàng nhỏ màu đỏ tươi.
BẠN ĐANG ĐỌC
[BHTT - EDIT HOÀN][PHẦN 1] Kính Vị Tình Thương - Thỉnh Quân Mạc Tiếu
Fiction générale•Tác phẩm: Kính Vị Tình Thương •Tác giả: Thỉnh Quân Mạc Tiếu •Editor: pastanista •Tích phân: 1,286,330,624 •Thể loại: Cung đình quyền mưu, tình hữu độc chung, nữ phẫn nam trang, chậm nhiệt, HE •Nhân vật chính: Khất Nhan A Cổ Lạp (Tề Nhan) x Nam Cun...