32

4.5K 236 67
                                    

- TaeHyung...

- Anh dám bỏ em hả?

- Anh đã nói sẽ không bỏ em cơ mà?

- KIM TAEHYUNG!

Jeon JungKook hoảng hốt tỉnh dậy, khóe mắt em đỏ ửng lên. Em nhìn xung quanh, em đang ở nhà, không ở bệnh viện. Vậy Kim TaeHyung đâu?

- Kim TaeHyung đâu?

Em nhanh chóng rời khỏi giường, bỏ lại chiếc gối ướt một mảng nước mắt. Lấy tạm một chiếc áo khoác mỏng. Em rời nhà mà không để ý lúc này mới chỉ 4 giờ sáng.

Nước mắt em cứ vô thức chảy dài. Tâm trí em rối bời, em không phân biệt nổi đâu là thật, đâu là mơ. JungKook chẳng thể suy nghĩ được gì, chân trần chạy đến bệnh viện.

May mắn làm sao, Kim TaeHyung vẫn ở đó. Chưa bao giờ em thấy mừng khi hắn vẫn nằm im trên giường bệnh như vậy. Hóa ra tất cả là một giấc mơ.

- Anh làm em sợ quá đó!

Em thì thầm, ôm chặt lấy hắn. Thật yên tĩnh làm sao, em có thể nghe tiếng thở dồn dập của mình và trái tim đập nhanh như muốn rơi ra khỏi lồng ngực.

- Không được bỏ em đâu đó!

Jeon JungKook hôn nhẹ lên trán hắn, hai bên gò má, mũi cao và môi mỏng. Đến bây giờ cả người em vẫn run lẩy bẩy, giấc mơ chân thức đến nỗi khiến em ám ảnh về nó.

Sáng hôm sau.

Jeon JungKook đang gọt táo, từ hôm qua em không dám rời phòng bệnh nửa bước. Kim TaeHyung vẫn ở đây với em mà, hắn đâu dám bỏ em đi.

- Jung..Kook..

Em nhìn ra cửa, không thấy ai ở đó. Vậy ai vừa gọi tên em? Cái lạnh sống lưng bao trùm cả người JungKook, khiến em nổi da gà.

- Jeon..Jung..Kook....

Con dao trên tay em rơi xuống, em run lẩy bẩy, không dám nhìn xung quanh. Trước giờ em chưa từng gặp lại chuyện này, người bình tĩnh như JungKook cũng khó tránh khỏi run nhẹ.

- Ai thế?

- JungKook....

Em ngoảnh lại đằng sau, chẳng thấy ai ngoài TaeHyung. Và em nhận ra, môi và tay hắn đang cử động.

- Koo...Koo...

- TaeHyung, là anh phải không? Anh tỉnh dậy rồi sao? Anh ơi...

JungKook òa khóc sung sướng, nhanh nhẹn gọi bác sĩ. Kim TaeHyung vẫn nằm yếu ớt trên giường nhưng tay vẫn nắm chặt tay em.

- Bệnh nhân đã có dấu hiệu tỉnh lại, đợi một lát cho cơ thể hồi phục các chức năng.

- TaeHyung..anh tỉnh rồi, TaeHyung..

Em kích động, ôm chặt lấy hắn. Nước mắt thấm cả một mảng áo của hắn. Kim TaeHyung đâu đó vẫn cảm nhận được hơi ấm trên người mình, tay xoa nhẹ mái đầu tròn.

- Không..khóc...

- Em biết rồi, em không khóc nữa..hức...

JungKook vội vàng lau sạch nước mắt. Một lúc sau TaeHyung có vẻ đã hồi phục, hành động cũng nhanh nhẹn hơn.

kthxjjk | Thầy ơi!Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ