Chap 8

110 21 3
                                    

Sao không giống như dự đoán vậy...

La Nhất Châu ngẩn ra chốc lát - "Tìm anh có chuyện gì?"

"Muốn biết anh có rảnh không? Em muốn mời anh ăn cơm."

La Nhất Châu đẩy La Bảo Châu đang ghé vào nghe lén, lảng tránh ánh mắt của La Bình và Tô Mạn, đứng dậy ra bên ngoài - "Không rảnh, hẹn Tiểu Ninh rồi."

La Nhất Châu quả thật có hẹn với Lưu Ninh.

Trong tiệc khánh công chủ tịch Lưu tự mình mở miệng, nếu anh đã đồng ý rồi thì nhất định phải làm được, vì vậy bữa tiệc chưa tan đã gọi điện thoại cho Lưu Ninh, hẹn vào buổi tối ngày mai.

Nói xong câu này, yên tĩnh trong điện thoại ngắn ngủi đến mức có thể không tính tới một giây, Dư Cảnh Thiên lập tức cười nói - "Vậy à, ngày mai bảo đảm Tiểu Ninh tan sở đúng giờ, anh yên tâm."

La Nhất Châu không có bất kỳ điều gì không yên lòng, thậm chí còn không thèm cân nhắc đối phương liệu có tăng ca hay không, nhưng anh vẫn "Ừ" một tiếng.

"Được, vậy anh yên tâm rồi."

Trò chuyện kết thúc, anh đứng lặng bên cửa sổ, sau đó lưu số của Dư Cảnh Thiên vào danh bạ. Lại quay về phòng ăn, những người khác nhìn anh, không biết là hiếu kỳ cuộc gọi vừa rồi, hay là chờ tiếp tục đề tài vừa nãy.

La Nhất Châu không để ý tới, cũng không để ba mẹ biết những chuyện liên quan đến Dư Cảnh Thiên, bằng không sẽ lại lải nhải. La Bảo Châu càng không được nói.

"Ba..." La Nhất Châu nói sang chuyện khác, "Chuyến công tác lần này thế nào rồi?"

La Bình đứng dậy - "Vào phòng sách rồi nói."

La Nhất Châu cắt đứt đề tài lúc nãy, tiến vào phòng sách, cùng La Bình bàn bạc về biến động chính sách.
 _________________________

Kết thúc cuộc điện thoại kia, Dư Cảnh Thiên ở trên giường khách sạn vẫn còn nằm, suy tư, La Nhất Châu nói thật hay giả. Có phải là thật ra không hẹn với Lưu Ninh, đang gạt cậu, chỉ là không muốn nhận lời mời của cậu? Hay là có hẹn thật nhỉ, mà... đã qua lâu như vậy chắc chắn là đã từng hẹn rồi, định ngày gặp mặt thứ hai có phải chứng tỏ là đang phát triển quan hệ không?

Dư Cảnh Thiên suy tư đến nỗi đại não muốn tê liệt, thế nhưng cũng không cách nào kiềm chế, khó có thể kiềm chế.

Buổi chiều chủ nhật trở nên dày vò, Dư Cảnh Thiên ép bản thân tìm chút chuyện làm, cậu nhắn tin cho người môi giới đang đợi cậu 24/24 - Có đó không, xem nhà.

Lại là một hôm bôn ba, đi đến phồng rộp cả chân, Dư Cảnh Thiên đi tới bốn năm khu, nhớ căn hộ nhỏ ở Mỹ, cũng nhớ căn nhà lớn ở Vancouver, tâm tư mờ mịt sâu xa, nhớ nhất là biệt thự hai tầng trong hẻm cũ ở Thành Đô.

Màn đêm thăm thẳm trở lại khách sạn, trước khi ngủ Dư Cảnh Thiên kiểm tra mail một lần, tổng giám Vương của bộ phận quảng cáo gửi cho cậu một kịch bản phỏng vấn, những câu hỏi có liên quan đến buổi phỏng vấn với tạp chí ngày mai.  Cậu không xem kỹ, mơ màng ngủ.

Sáng sớm hôm sau, Dư Cảnh Thiên đúng giờ quẹt thẻ đi làm, tiến vào thang máy liếc mắt nhìn thấy Lưu Ninh, đối phương mua cà phê cho cậu.

"Tổng giám, chào buổi sáng."

"Chào buổi sáng." Dư Cảnh Thiên nhận lấy, "Hôm nay có tinh thần quá nhỉ."

Chiếc xe thể thao Mercedes Benz kia quá nổi bật, những ngày qua trên dưới các bộ phận đều biết Lưu Ninh là con nhà giàu, cả nửa giới thời trang đều là người ham danh lợi, nhất thời tăng độ thân thiết, những người khác dồn dập thay đổi thái độ.

Trưởng phòng - "Ăn mặc đẹp như vậy, tan làm định đi thả lỏng à?"

"Có hẹn ạ."

[Phong Dư Đồng Châu] Người Yêu Cũ Muốn Quay Lại Với TôiNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ