Trương Cảnh Quân năm đó là một học sinh cấp 3 không biết trời đất, tiêu xài vô độ, một lòng một dạ đều nhào vào ban nhạc và âm nhạc. Cuối cùng bị Trương Lâm ngừng kích hoạt thẻ phụ, đánh cho một trận, dùng hình thức quản lý quân sự hóa vượt qua một năm lớp 12.
Sau khi tốt nghiệp, La Nhất Châu không cần phải nói, ở Cambridge học đại học còn cùng Đoàn Tinh Tinh hợp tác mở công ty, sau đó về FD nhậm chức tổng giám đốc. Đoàn Tinh Tinh, trong nhà làm đầu tư, quy hoạch sự nghiệp của mình rất rành mạch rõ ràng. Dương Hạo Minh càng có kế hoạch hơn, khi đi học đã chuẩn bị thừa kế khách sạn, học thạc sĩ xong về làm ông chủ.
Chỉ có Trương Cảnh Quân, tốt nghiệp một cái liền bắt đầu dằn vặt bản thân, đổi rất nhiều chỗ, ở Thượng Hải tìm thầy học sáng tác nhạc, đi HongKong thành lập studio. Mấy năm trước ký hợp đồng với một công ty nhỏ, chính thức trở thành ca sĩ, nhưng mà chỉ ra được ba bài hát, lượt nghe trên các ứng dụng âm nhạc đều không vượt quá 10 nghìn.
Không quan tâm bay nhảy làm sao, thành công rồi, thì gọi là nỗ lực ông trời không phụ, còn nếu thất bại, cũng chỉ có thể gọi là phí hoài thời gian. Trương Cảnh Quân phí mất ba năm, cộng với tiền hủy hợp đồng, tính ra đã là một con số trên trời.
Năm ngoái, lại xuất phát lần nữa, ký với một công ty giải trí, quay quảng cáo, đóng phim, quay show, trước tiên làm những việc khác, thuận tiện chờ đợi thời cơ tiếp tục giấc mộng ca sĩ. Trương Cảnh Quân còn thề độc với bọn La Nhất Châu, nếu không làm nên chuyện thì tuyệt đối sẽ không online tám nhảm, cực kỳ quyết tâm.
Lúc trước vào đoàn phim gặp phải Lưu Tuyển, Lưu Tuyển là thợ tạo hình riêng của vai chính, mà Trương Cảnh Quân đóng một vai phụ nhỏ bé không có chỗ xếp hạng. Thậm chí mới đầu còn không nhận ra nhau.
Dư Cảnh Thiên nhìn Trương Cảnh Quân - "Thật sự là cậu à? Cậu thật sự vào giới giải trí làm minh tinh rồi sao?"
Trương Cảnh Quân thiếu chút nữa kêu một tiếng "bạn hàng xóm", may mà nhịn được, khá là thận trọng nói - "Nghe Hạo Minh nói cậu trở về nước, không ngờ còn có thể tình cờ gặp nhau."
Tại sao không phải nghe La Nhất Châu nói? - "Dương Hạo Minh làm sao biết?"
"Đây là khách sạn nhà nó mà."
Dư Cảnh Thiên sững sờ, ông chủ khách sạn Diamond là Dương Hạo Minh... Cậu ở dưới mí mắt đối phương nửa tháng nay? Vậy lúc cậu quỳ ở ngoài cửa khóc Dương Hạo Minh có nhìn thấy hay không? Không nói cho La Nhất Châu biết chứ?
Lúc này, Lưu Tuyển nói - "Quay xong rồi à?"
"Xong rồi." Trương Cảnh Quân xì một tiếng, "Có chút xíu đất diễn thì có thể quay bao lâu chứ."
Trên hành lang ôn chuyện không tiện, Trương Cảnh Quân đi tàu về cũng mệt mỏi, nhớ tới Dương Hạo Minh ở trong nhóm chat có kể Dư Cảnh Thiên có người yêu rồi, dứt khoát lật bài, phất tay tạm biệt.Đặt phòng tiệc xong, Dư Cảnh Thiên trở về phòng nghỉ ngơi, buổi sáng ngày mai tìm người môi giới ký hợp đồng, vừa lấy được chìa khóa nhà cậu lập tức làm thủ tục trả phòng, mau chóng chuyển vào nhà mới.
Ngày 21, Dư Cảnh Thiên bị tin nhắn oanh tạc đến tỉnh giấc, đồng nghiệp trong và ngoài nước chúc cậu sinh nhật vui vẻ. Cậu nằm ở trên giường gọi video với ba mẹ, nói mình sống rất tốt, hôm nay còn quay quảng cáo.
Dư Cảnh Thiên không thiếu kinh nghiệm đối mặt ống kính, ngày xưa tham gia thi mỹ thuật giành giải thưởng, mặt phúng phính nhìn camera mà khoác lác, tuyên bố muốn làm một đại hoạ sĩ. Sau đó có nhiều lần hơn, năm đó thi đấu DA toàn bộ hành trình đều có ống kính đi theo, khi đi học thiết kế cũng nhiều lần tự làm mẫu chụp ảnh. Cả make up, kĩ thuật chụp ảnh, ánh sáng, góc quay đều tìm hiểu qua.
Nhưng mà đến công ty, Dư Cảnh Thiên bị trận chiến kia làm cho kinh ngạc một chút, đạo diễn, quay phim, ánh sáng, chen chúc trong nhiều khuôn mặt chưa gặp bao giờ ở công ty, rồi bị Lưu Tuyển kéo đi thay quần áo.
BẠN ĐANG ĐỌC
[Phong Dư Đồng Châu] Người Yêu Cũ Muốn Quay Lại Với Tôi
FanfictionĐây là Phần 2 diễn biến tiếp theo của Mối tình đầu của mùa hạ. Bạn nào yêu thích Mối tình đầu của mùa hạ hãy đón xem diễn biến tiếp theo của chuyện tình ngang trái giữa La Nhất Châu và Dư Cảnh Thiên.