Chap 30

132 13 0
                                    

La Nhất Châu vùi ở trên ghế sô pha, duỗi chân dài, hai mắt phóng ra xa không nhúc nhích, La Chính gọi anh ba lần, đến lần thứ tư hai quả óc chó đập tới, anh rốt cuộc cũng nhấc đầu.

"Gì thế ông nội." Một giọng điệu lười biếng.

"Con suy nghĩ gì thế cháu trai? Đưa kính của ông đây."

La Nhất Châu lấy kính mắt ở góc bàn đưa tới, lại tiếp tục bất động, chỉ cầm hai quả óc chó bắt đầu bóc vỏ, đối diện, La Bình cùng La Chính chơi cờ, Tô Mạn ở phòng ăn nói chuyện điện thoại, Tô Đạt Anh dẫn RouRou ra vườn hoa nhỏ. Mấy năm gần đây giao thừa đều giống nhau, cả nhà đoàn viên, trong mỹ mãn cũng có chút tẻ nhạt.

Phía sau chợt đến một bóng người xinh đẹp, ngồi trên tay vịn, là La Bảo Châu, 

"Anh hai, chúc tết anh rồi, lì xì tiền mặt hay là quét mã?"

La Nhất Châu dùng tiền mua thanh tịnh, mở ra weixin gửi tiền lì xì, kèm "Tránh xa tôi ra". 

La Bảo Châu đập một cái lên vai anh - "Keo kiệt? FD sắp phá sản hả?"

Rắc rắc, La Nhất Châu bóp nát hạt óc chó, nhét vào trong lòng bàn tay La Bảo Châu - "Ăn đi bổ não."

La Bảo Châu thoáng nhìn danh sách trò chuyện, người đầu tiên là Dư Cảnh Thiên, cô lanh lợi hỏi - "Anh mới vừa xem điện thoại xong liền thất thần, sao thế, cãi nhau với anh Tiểu Thiên hả?"

"Bớt nhiều chuyện đi, tránh ra." Một cánh tay đẩy em gái ra xa hai mét, chẳng để tâm đến ai, nằm ổ trên ghế sô pha nhắm mắt lại ngủ.

Anh mang theo tâm sự, mơ màng, tiếng vang bốn phía đều có thể nghe thấy, nhưng giống như lảng tránh không muốn tỉnh, thẳng thắn giả chết đến trưa, Tô Đạt Anh nắm sau gáy anh, lúc này mới bị đau mà tỉnh.

"Ông ngoại." La Nhất Châu mở miệng, giọng khàn khàn.

"Nghe mẹ con kể, Tiểu Thiên về nước phát triển, hai đứa đang gặp nhau à?"

"Vâng... Tuyệt đối đừng hỏi con tình hình cụ thể, nói rất dài dòng, nếu ông thực sự muốn biết, hôm khác con đánh thành văn bản gửi mail cho ông."

Tô Đạt Anh cười nói - "Thôi đi, hôm nào hẹn Tiểu Thiên tới đi, ông muốn gặp nó." Nói xong thở dài một cái, vỗ vỗ sau vai La Nhất Châu - "Được rồi, rửa tay ăn cơm đi."

Người một nhà tập hợp trong biệt thự của La Chính, rượu ngon thức ăn ngon, không chờ đêm đến đã ăn bữa cơm đoàn viên. Màn hình điện thoại La Nhất Châu lấp loé không ngừng, cũng là mấy lời chúc tết, anh xem xong cái nào liền xóa cái ấy, trước sau vẫn để Dư Cảnh Thiên dừng lại ở trên đầu.

Lộ ra câu nói kia, em vẫn luôn yêu anh.

Gần tới hoàng hôn, La Nhất Châu đứng ở sân thượng lầu ba, kẹp thuốc lá, phương xa là ánh nắng chiều vàng kim đỏ đậm, trước mắt là khói mỏng mờ mịt lượn lờ. Lướt điện thoại, Dư Cảnh Thiên năm giây trước đăng một tấm ảnh, có năm người, có vẻ như là ban công nhà Lưu Tuyển, bối cảnh cũng là hoàng hôn.

Một phòng làm nghệ thuật, già, trung niên, trẻ, ba đời, nữ có nam có, Dư Cảnh Thiên đứng ở ngoài rìa, nhe răng cười, giống như là đứa con ngoan hiền nhất trong nhà.

La Nhất Châu nhìn chăm chú hồi lâu, bị cuống thuốc lá nóng bỏng tay cũng không hoàn hồn, cho đến khi ánh chiều tà tản đi gần hết anh rốt cuộc mới bình luận một câu cực chán chường - "Ăn sủi cảo chưa?"

Dư Cảnh Thiên trả lời rất nhanh - "Ăn hai cái, là đồ đông lạnh."

Chắc là ăn không ngon, La Nhất Châu bật cười - "Còn ở nhà Lưu Tuyển à?"

"Ừm... Cả nhà không muốn xem Xuân Vãn, quyết định sau bữa cơm chiều cùng đi xem phim tết chiếu rạp."

Không nói chuyện nữa, La Nhất Châu đứng trên sân thượng, sau khi mặt trời lặn chỉ còn dư lại gió rét, La Bảo Châu gọi anh xuống lầu ăn bữa tiệc đêm giao thừa, anh trở về phòng, vừa đi vừa đánh chữ, hỏi Dư Cảnh Thiên - "Mấy giờ xem xong?"

Trong rạp chiếu phim ánh đèn tắt đi, khi Dư Cảnh Thiên tắt chuông mới nhìn thấy tin nhắn của La Nhất Châu, suy đoán chốc lát, cậu vẫn chưa trả lời. Bốn phía toàn bộ ảm đạm, bao gồm cả ánh mắt của cậu, cậu đang lo lắng, đang mất tập trung, sợ La Nhất Châu hẹn cậu đi ra ngoài gặp mặt, sợ đối phương chất vấn cậu có đang nói dối hay không.

Lưu Tuyển ở bên cạnh đẩy cậu, lặng lẽ hỏi - "Em không thích vị phômai sao?"

Lưu Tuyển đang nói đến bắp rang, Dư Cảnh Thiên hàm hồ "Ừm" một tiếng, đưa hết một hộp qua, sau đó tay không, ngẩn người nhìn màn ảnh. Phim đang chiếu chính là một bộ hài kịch không có ý nghĩa gì, nhưng do náo nhiệt, thích hợp ngày tết cả nhà cùng xem. Ở một tình tiết hoang đường nào đó, trong rạp cười vang, Dư Cảnh Thiên thẫn thờ nhìn, cọ cọ giày lên tấm thảm dưới chân.

Cậu có hơi buồn ngủ, dựa vào lưng ghế dần dần nheo lại mắt.

Điện thoại trong túi rung một lúc, rồi im lặng.

La Nhất Châu vuốt mái tóc ngắn, biết rõ người ta đang xem phim mà còn gọi, tự trách mình có bệnh rồi. Tô Đạt Anh ở phòng ăn gọi anh - "Nhất Châu, sao chậm chạp thế, nhanh lên đến đây!"

La Nhất Châu đi qua, người một nhà vây quanh ở bàn tròn bên cạnh chuẩn bị chơi cờ tỉ phú. Anh nắm một phần tiền vốn, đưa xúc xắc cho La Chính lớn tuổi nhất - "Còn không bằng xem Xuân Vãn nữa."

La Chính thả xúc xắc - "Chỉ có con nhiều chuyện, ăn cơm cũng mất tập trung, làm sao, nhớ ai à?"

"Nhớ bà nội con." La Nhất Châu bịa chuyện, làm ông cụ nghẹn hết nói nổi, "La Bảo Châu, em vào tù rồi."

[Phong Dư Đồng Châu] Người Yêu Cũ Muốn Quay Lại Với TôiNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ