Cái chăn bằng phẳng lõm xuống một chút, Dư Cảnh Thiên rơi xuống đầu óc trở nên mơ màng, La Nhất Châu ấn cậu xuống - "Anh nói có đúng không?"
Cậu liều mạng phủ nhận - "Không phải... Không phải như vậy!"
"Vậy là thế nào?" La Nhất Châu cúi xuống, hai tay chống bên đầu Dư Cảnh Thiên, "Nếu không phải là gạt anh, vậy cú điện thoại kia là thật?"
"Không phải!" Dư Cảnh Thiên vẫn là câu này.
La Nhất Châu lại không nghe - "Gọi cũng đã gọi rồi, chuyện đến nước này tại sao vẫn không thừa nhận?"
Dư Cảnh Thiên cứ lắc đầu - "Không có, em không có..."
La Nhất Châu nắm bờ vai đang vặn vẹo - "Không có cái gì?"
Dư Cảnh Thiên không trả lời được, nhếch miệng, ánh mắt né tránh.
La Nhất Châu nhìn gương mặt hốt hoảng kia - "Không có thích người khác, hay là không có gạt anh?"
Anh ép sát từng bước, khi hỏi ra lời này viền mắt căng hết cỡ, huyệt thái dương giật thình thịch, dường như muốn bóp nát, muốn thiêu đốt Dư Cảnh Thiên.
Anh tiếp tục ép hỏi - "Đã qua nhiều năm như vậy, em nói không bỏ được anh, vẫn còn thích anh, vậy năm đó tại sao lại yêu người khác? Biết anh nghi ngờ, em đang chột dạ cái gì? Vậy anh phải đi hỏi ai đây hả?! Rốt cuộc anh phải làm thế nào em mới chịu thừa nhận!"
Nửa câu sau là quát lên, cổ họng khàn đặc, khuôn mặt anh tuấn thận trọng của La Nhất Châu trở nên ương ngạnh hung ác cay độc, tâm tình xông lên đỉnh cao, sau đó, ở nơi mí mắt đỏ đậm, lảo đảo một giọt nước mắt.
Dư Cảnh Thiên nhìn ngây người, tách, giọt nước mắt kia rơi xuống mặt cậu, nóng đến nỗi cậu phải thở dốc trong kinh sợ, tim xoắn lại. Cậu bừng tỉnh, La Nhất Châu không phải đang oán giận cậu, cũng không phải đang tra hỏi cậu.Một tiếng ép hỏi này không phải là lời của thẩm phán, mà là cầu xin cậu giải thoát cho anh.
Từ sau khi gặp lại Dư Cảnh Thiên bắt đầu thẳng thắn bộc lộ tâm ý, đến cuộc điện thoại của Trương Cảnh Quân, La Nhất Châu đã sản sinh hoài nghi, nghi Dư Cảnh Thiên chưa từng yêu người khác. Rốt cuộc là thật hay là giả, anh nhẫn nhịn không hỏi, bằng lòng cho Dư Cảnh Thiên cơ hội tự bộc bạch.
Nhưng sáng nay, tin nhắn giống như Dư Cảnh Thiên đang bộc bạch ấy —— vẫn luôn yêu anh, chọc đến sự không cam lòng La Nhất Châu tích lũy mười năm nay.
Lúc anh nằm trên ghế sô pha mơ màng ngủ, lúc ăn bữa cơm đoàn viên, lúc nhìn ánh nắng chiều hút thuốc, lúc chơi cờ tỉ phú, lúc phóng xe trên đường... Mỗi giây mỗi phút anh đều muốn, muốn xác nhận, muốn nghe Dư Cảnh Thiên nói cho anh biết, năm đó em ấy không có yêu người khác, năm đó anh không phải là thằng ngốc bị vứt bỏ.
La Nhất Châu như con thú bị nhốt, ở trong lồng hơn ba ngàn ngày đêm, anh muốn đi ra ngoài, mười năm anh chuốc khổ muốn ra ngoài ăn một viên kẹo.
"Thiên Nhi..." anh vừa bi thương vừa ngoan cố, "Những chuyện khác anh sẽ không hỏi, nhưng chuyện này anh nhất định phải biết."
Giọt nước mắt kia đã nguội lạnh, Dư Cảnh Thiên giơ tay lên, dùng bàn tay lạnh lẽo nâng hai bên quai hàm của La Nhất Châu, cậu bất chấp không thèm cân nhắc, run rẩy thẳng thắn - "Ngoại trừ anh ra, em chưa từng yêu bất kỳ ai, em chưa từng phản bội anh, em vẫn luôn yêu anh."
La Nhất Châu đột nhiên buông lỏng tay, cả người sụp xuống dồn hết trọng lượng lên Dư Cảnh Thiên, ngực kề ngực, chân đè chân, anh và Dư Cảnh Thiên kề mặt, giao cổ, vừa nghiêng đầu lấy môi đụng vào vành tai kia."Em hại khổ anh rồi."
Dư Cảnh Thiên trong phút chốc liền rơi nước mắt.
Cậu đã chuẩn bị tất cả, quở trách cậu, đánh cậu một trận, nhấc cậu lên ném ra ngoài, nhưng La Nhất Châu vừa dứt lời liền yên lặng, giống như câu nói đó là đã phát tiết hết rồi.
Sau đó, La Nhất Châu gọi cậu - "Bảo bối."
Dư Cảnh Thiên khóc, nói không nên lời, trán cọ vào vai La Nhất Châu, cánh tay duỗi ra vòng qua cổ La Nhất Châu bấu thật chặt, tư thế thà chết không buông.
"Em đâu có còn là bảo bối nữa, em là một tên vô liêm sỉ." La Nhất Châu nói rất thô bạo, đạp rớt giày, siết chặt eo Dư Cảnh Thiên lăn vào trong giường. Dùng răng nhọn ngậm lỗ tai Dư Cảnh Thiên, Dư Cảnh Thiên đáng thương "ưm" một tiếng, lại níu cổ anh càng chặt hơn.
La Nhất Châu bị dụ dỗ mất khống chế, Dư Cảnh Thiên càng hoảng loạn, anh càng muốn ức hiếp, càng xấu hổ, anh càng muốn chà đạp, gặm cắn một lúc, lỗ tai tinh xảo kia đã đỏ ửng, giấu trong mớ tóc rối, như một cánh hoa màu đỏ trong một mảng màu đen kịt.
"Có đau không?"
"Em muốn đau." Tiếng nức nở nhỏ nhẹ, trong màn đêm thăm thẳm, xuyên thẳng vào lỗ tai người ta, "Anh làm em đau đi..."
Tất cả cảm xúc tích tụ và dục vọng chôn sâu cùng trào dâng, anh hôn Dư Cảnh Thiên, dùng môi lưỡi nóng bỏng, dùng bắp thịt căng cứng, dùng ngàn tỉ giây thần kinh đang hoạt động mãnh liệt.
Dư Cảnh Thiên cố gắng giương cổ lên, yết hầu yếu ớt bại lộ, bị La Nhất Châu bóp lấy, vân tay bao trùm mạch đập, ngón tay vân vê hầu kết. Tiếng rên rỉ vỡ vụn trong cổ họng, tim muốn từ trong lồng ngực xông ra ngoài.
Cậu thiếu dưỡng khí, bốn phía là tối đen như mực, nhưng đầu óc lại trống trơn trắng toát, xúc cảm vô cùng rõ ràng, La Nhất Châu lướt dọc theo khóe môi cậu, buông lỏng tay, lưu luyến bên gáy cậu ấn xuống một vết tích.
Dư Cảnh Thiên bị cắn đến đau, mà càng đau, thì ngón tay cậu càng dùng sức bấu vào bả vai đối phương. La Nhất Châu liếm làn da cậu, vạch trần - "Trồng dâu tây thì lấy móng tay cấu anh, lúc làm em cũng muốn cấu anh sao?"
La Nhất Châu dứt lời, tay trên bả vai lướt xuống, không biết là ngượng ngùng hay là thế nào, Dư Cảnh Thiên nghiêng mặt qua một bên. Anh giơ tay định xoay mặt cậu lại, mơ hồ nhìn thấy, hai tay Dư Cảnh Thiên túm ở trước ngực, vụng về mở khuy áo ngủ.
Vạt áo mở rộng một mảng, ngực Dư Cảnh Thiên lộ ra bên ngoài, cậu ngượng ngùng rụt vai, lồng ngực đang phập phồng kịch liệt. Hô hấp La Nhất Châu hỗn loạn, đẩy tay Dư Cảnh Thiên ra, lập tức cởi hết áo ngủ. Khuy áo bị đứt, rơi ở trên sàn nhà vang lên tiếng lạch cạch, Dư Cảnh Thiên không còn thứ gì để che đậy, hai tay không biết đặt ở đâu, mở ra, nắm lại, lúng túng một lát liền thẳng thắn che lên mắt.
La Nhất Châu nhìn thân thể kia, vẫn non mềm như cũ, eo mảnh, cơ ngực mềm mại. Anh tháo đồng hồ đeo tay, cởi áo khoác, để trần thân trên bao lấy cậu, chặn lấy vòng eo khiến Dư Cảnh Thiên không thể thoát, kéo xuống quần ngủ của cậu.
Trên tường có cái bóng mông lung của bọn họ, không hề tách ra, cả căn phòng yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng khóc của Dư Cảnh Thiên mãi không nín, La Nhất Châu nghe được tim cũng mềm nhũn, giống như lừa gạt trẻ nhỏ, không ngừng nói - "Thả lỏng, thả lỏng, không đau đâu."
Thân thể nhận biết quá rõ ràng, Dư Cảnh Thiên lung tung cầm lấy vỏ chăn, e lệ như một cậu chàng còn trong trắng, phản ứng của thân thể cũng không nói dối, La Nhất Châu được lấy lòng, con thú bị nhốt vừa xổng chuồng phục sinh đầy máu, ánh mắt như lưỡi câu, trên tay rất dịu dàng, nhưng ánh mắt thì đầy tham lam.
BẠN ĐANG ĐỌC
[Phong Dư Đồng Châu] Người Yêu Cũ Muốn Quay Lại Với Tôi
FanficĐây là Phần 2 diễn biến tiếp theo của Mối tình đầu của mùa hạ. Bạn nào yêu thích Mối tình đầu của mùa hạ hãy đón xem diễn biến tiếp theo của chuyện tình ngang trái giữa La Nhất Châu và Dư Cảnh Thiên.