Chap 22

128 13 7
                                    

Hai cổ tay chen cùng một chỗ, khóa chặt trên đỉnh đầu, mu bàn tay ma sát lấy nhau, mài đến khi da dẻ vừa đỏ vừa nóng.

Dư Cảnh Thiên ngẩng mặt, cằm và cổ nối liền một đường hình cung, rất trôi chảy. Thân thể cũng căng cứng, lồng ngực cọ vào người La Nhất Châu, cậu nỗ lực hôn trả, đôi môi phối hợp lúc mở lúc khép, vừa xúc động vừa thẹn thùng chạm vào đầu lưỡi La Nhất Châu.

Cậu có thể nhận ra được, La Nhất Châu yêu cậu, cũng hận cậu, mỗi một nụ hôn đều là không thể kìm chế, cũng là trừng phạt cũng giống như phát tiết.

Giữa môi vừa nóng vừa đau, tràn ra vị ngọt tanh, không biết là máu của ai, là môi hay lưỡi cũng không biết. Trong đầu La Nhất Châu rất rực rỡ, năm ấy giữa hè, bên trong ly thủy tinh là cocktail sóng sánh, Dư Cảnh Thiên ở dưới đèn neon đỏ hơi rũ mắt... Anh không phân biệt được, anh cũng không nhịn nổi.

La Nhất Châu đánh chiếm như cuồng phong mưa rào, dần dần, Dư Cảnh Thiên giơ cao ngực rồi lại hạ xuống, anh liền đè thấp đi theo, cái cổ hơi ưỡn của Dư Cảnh Thiên vừa thả lỏng, cằm vừa lùi lại, anh dùng tay bóp lại, đôi môi mút càng hung dữ hơn.

Thể lực cách xa, Dư Cảnh Thiên không cách nào chống đỡ, xoang mũi xuất ra tiếng rên nhỏ kéo dài, eo giãy dụa, lá phổi có cảm giác nghẹt thở khiến cậu giãy dụa. "A... Ưm..." Cậu muốn há miệng thở dốc, "Hmm..."

La Nhất Châu không thả ra một phân nào, tay bóp cằm Dư Cảnh Thiên, lấp lấy môi cậu, đầu lưỡi quấn lấy, lòng bàn tay dán vào cái cổ yếu đuối của Dư Cảnh Thiên, nhịp tim nhanh chóng nhảy lên.

Lúc buông ra, mồ hôi của anh rơi trên mặt Dư Cảnh Thiên.

"... Hơ... Ưm..." Dư Cảnh Thiên liều mạng thở, hai tay được thả ra liền ấn lên lồng ngực đang phập phồng.

La Nhất Châu chống ở phía trên, nhìn chằm chằm, cả mặt mũi và tóc tai Dư Cảnh Thiên đều ướt cả, nước mắt lăn trên gò má xuống dưới gối, dưới ánh đèn hai gò má ánh lên vệt nước. Anh dùng ngón tay lau đi, lộ ra màu da, đỏ ửng, đỏ của say rượu đè lên màu đỏ của mê tình, giống như tô son.

Đôi môi kia bị anh làm cho rách da, thịt mềm nhũn, đầu lưỡi chắc đã tê liệt, khẽ run lên. Còn có ấn đường và đuôi mắt, vô cùng đáng thương mà chau mày, nước mắt chảy ra, khiến người ta không đành lòng bắt nạt, rồi lại không khỏi cúi người chà đạp.

La Nhất Châu mút sạch sẽ máu trên môi Dư Cảnh Thiên, rồi phác hoạ dọc theo khóe miệng, vẽ đến quai hàm, leo lên thái dương, thổi ra mớ tóc rối, ngậm lỗ tai đỏ thấu.

Dư Cảnh Thiên kêu đứt quãng, rất khẽ, cậu đụng vào thân thể đang đè xuống của La Nhất Châu, níu hai vai rộng của La Nhất Châu.

La Nhất Châu cắn một góc vành tai, rất mềm, rất mỏng, đầu lưỡi tinh tế liếm lên, liếm đến khi Dư Cảnh Thiên phát run, liếm đến khi Dư Cảnh Thiên vô ý thức gọi, ưm ha... Hoặc là gọi tên anh, hoặc là xin tha, nói đừng mà.

Cổ họng trong trẻo có chút khàn khàn, bị chất rượu thiêu đốt, cùng với giọng mũi nỉ non, chả khác nào đổ thêm dầu vào lửa. La Nhất Châu hôn lần thứ hai, không thô bạo như ban nãy nữa, mang theo chút hư hỏng, luồn tay vào áo xoa xoa từ eo đến ngực.

Kề mặt đè lên, ôm đến vừa khớp, sờ đến khi thở dốc khó dừng.

Không biết hôm nay ngày gì, quên mất nơi này là nơi nào, La Nhất Châu và Dư Cảnh Thiên cách xa nhau mười năm đang âu yếm.

Oành, cửa bị đẩy ra, quán bar đóng cửa, Lý Chính say khướt đi tìm bọn họ một vòng, lúc này đang đứng đờ ở cửa, dụi dụi mắt - "Vãi..." Dụi đến nỗi con người cũng sắp rơi ra, "Không phải chứ, tụi mày."

Đen kịt một màu, đầu giường chỉ có ánh sáng yếu ớt, hai người dây dưa . "La..." Lý Chính do dự đi tới, "Ây da tụi mày cũng biết chơi qua ha, quán bar của tao là quán chính quy đó... Hơn nữa phòng nghỉ này ai cũng đến nằm, còn dùng làm kho hàng, không sạch sẽ..."

La Nhất Châu nhấc đầu, gằn giọng - "Đi ra ngoài."

[Phong Dư Đồng Châu] Người Yêu Cũ Muốn Quay Lại Với TôiNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ