Một giờ trước mưa nhẹ nhàng kéo tới, đến rất vội, dừng càng nhanh hơn, lúc này vòm trời trong xanh, cầu vồng vắt qua màn mây. La Nhất Châu đi xuống cầu thang, mặc một bộ vest màu đen tuyền, phác hoạ ra vai rộng eo thon cùng hai cái chân dài, mỗi một đường may sợi chỉ đều rất hợp.
Anh không có đeo cà vạt, áo sơ mi cũng cởi một nút, giẫm lên khung gạch ẩm ướt đi, tiến vào cửa nhà chính đi thẳng đến cầu thang. Đến phòng để quần áo lầu ba, anh dừng lại, huýt sáo với Tô Mạn đang mặc áo khoác.
"Đừng có giục, gấp làm gì." Tô Mạn nhìn gương to, "Tạnh mưa rồi sao?"
"Tạnh rồi." Anh tỏ vẻ ngán ngẩm, cố ý tản bộ một vòng trong vườn mới quay lại đây, không ngờ là còn chưa chuẩn bị xong.
Tô Mạn liếc anh một cái, quét từ đầu đến chân, trên mặt tỏ vẻ thoả mãn của một người mẹ nhìn con trai - "Đẹp trai thế, còn mặc vest mới nữa?"
"Dư Cảnh Thiên làm cho con."
"Tay nghề rất ổn." Tô Mạn đánh giá khách quan, chú ý tới cái hộp La Nhất Châu cầm trong tay, "Đó là cái gì?"
"Món quà nhỏ, đều là người quen, không thể đi tay không."
Tô Mạn bị hai chữ "người quen" chọc cười, kiếm một chiếc nhẫn trong hộp trang sức mang vào, xách túi - "Đi thôi."
Show thời trang là bốn giờ chiều mới bắt đầu, La Nhất Châu cùng Tô Mạn đến địa điểm tổ chức mới vừa hai giờ rưỡi, vốn tưởng sẽ còn thưa thớt, kết quả ngoài cửa chật ních nữ sinh trẻ tuổi.
Khu B bận rộn, xa xa trông thấy bóng lưng Dư Cảnh Thiên trên sân khấu chữ U, đến gần một chút, nghe rõ là đang họp tập thể. Dư Cảnh Thiên cầm lấy một cái tai nghe - "Tổ vận chuyển tạm thời hoàn thành công việc, không cần ở bên ngoài nữa, bây giờ vào phòng nghỉ ăn một chút đi."
Một nhóm người hoan hô tản đi, Dư Cảnh Thiên tiếp tục nói - "Tổ sân khấu kiểm tra lần cuối, gỡ rối tất cả thiết bị, cần phải tỉ mỉ, làm từ từ cẩn thận, đảm bảo không có bất cứ vấn đề gì mới được."Mọi người cùng nhau đáp, rất nhiệt tình. Dư Cảnh Thiên dặn dò - "Tổ phụ trách trước sân khấu ngăn không cho ai không có phận sự vào hậu đài, muốn vào phải có sự cho phép của tôi." Cậu liếc mắt nhìn đồng hồ đeo tay, "Tổ tiếp đón chuẩn bị đi, các bên truyền thông sắp đến rồi."
La Nhất Châu vẫn đứng ở xa xa nhìn, thỉnh thoảng liếc mắt, phát hiện Tô Mạn cũng thế. "Bà Tô?" Anh chọc ghẹo, "Con thích xem thì không nói, sao mẹ cũng chuyên chú quá vậy?"
Tô Mạn lười cãi, ngược lại nói - "Đứa nhỏ này trưởng thành hơn rất nhiều."
La Nhất Châu giấu lòng riêng, anh biết Tô Mạn thích loại người gì, nghiêm túc tiến tới, có thể gánh trách nhiệm, cho nên muốn sớm dẫn mẹ tới nhìn thử.
Họp xong, tất cả mọi người đi làm việc, Dư Cảnh Thiên cùng thợ nhiếp ảnh kiểm tra, xê dịch theo ống kính, cậu "A" một tiếng, cấp tốc chạy về phía La Nhất Châu. Nửa đường nhìn thấy Tô Mạn, chỉ lo bộ dạng bận đến hoảng loạn của mình xấu xí, liền đổi thành chạy bước chậm.
Đến trước mặt, Dư Cảnh Thiên nhất thời ngại ngùng - "Con chào dì, cảm ơn dì đã đến cổ vũ con."
"Cảm ơn lời mời của con." Tô Mạn nói, cũng dùng giác quan nhạy cảm của phụ nữ lập tức phát hiện, "Nhuộm tóc à?"Dư Cảnh Thiên nhuộm tóc đen, càng tôn da dẻ trắng hơn, có cảm giác trầm tĩnh, cậu gật đầu, lộ ra khuyên tai rạng rỡ lấp lánh trên vành tai.
"Khuyên tai này..." Hỏi một nửa, đoán được.
La Nhất Châu thừa nhận - "Là con đưa cho em ấy đeo."
Dư Cảnh Thiên phản ứng lại chốc lát... Khuyên tai này vốn là của Tô Mạn? Ông trời ơi! Cậu luống cuống trợn mắt lên, giơ tay định gỡ xuống, nhưng mà đã mang rồi lại không thể trả, cánh tay dừng giữa không trung không biết phải làm sao.
Như dự đoán Tô Mạn vẫn chưa trách cứ cậu, chỉ không vui giáo huấn La Nhất Châu - "Con có hiểu chuyện hay không vậy? Tặng đồ không tự chọn tự mua, lấy đồ sẵn có, giáo dưỡng ném đi đâu hết rồi hả?"
Tâm tình Dư Cảnh Thiên xoắn xuýt, như là giật nảy cả mình, cũng là được thương mà sợ - "Dì ơi, còn một tiếng nữa mới bắt đầu, con dẫn dì đến phòng nghỉ nhé."
Dẫn Tô Mạn đưa đến phòng nghỉ, La Nhất Châu và Dư Cảnh Thiên về phía hậu đài, đi trên hành lang, Dư Cảnh Thiên hoàn toàn mất hết thận trọng - "Khuyên tai này là của dì, sao anh có thể mang cho em chứ? Lúc đó anh nghĩ cái gì vậy? Hả? Còn không nói em biết một tiếng!"
"Anh chơi cờ tỉ phú thắng, nên nó thuộc về anh."
"Anh bớt đi!" Dư Cảnh Thiên gỡ xuống, "Vừa nãy anh hù chết em! Lúng túng muốn chết luôn!"
La Nhất Châu chắn ở phía trước - "Gỡ ra làm gì, mẹ anh cũng đã nhìn thấy rồi, gỡ xuống bà ấy sẽ nghĩ là em không thích nó đấy."
"Dì không tức giận chứ?"
"Không tức giận, đừng nói về mẹ anh nữa có được không?" La Nhất Châu nâng mặt Dư Cảnh Thiên lên, những sợi tóc lung lay nhẹ nhàng trong gió, "Gầy đi nhiều, mấy ngày nay em sống thế nào vậy hả?"
Mỗi ngày chỉ ngủ hai, ba tiếng, không nhớ ăn cơm, do vất vả gây nên. Dư Cảnh Thiên bình thường không sao, lúc này vừa được người yêu cưng chiều liền không chịu được nữa, vòng tay qua eo La Nhất Châu dựa vào ngực anh - "Anh mặc đồ này đẹp trai quá đi."
"Là tay nghề của em tốt." Một tuần không gặp, xung quanh không có ai, La Nhất Châu không nhịn được cúi đầu trộm ngửi tóc cậu.
Sắp sửa hôn lên, trên hành lang mở ra một cánh cửa, Trương Cảnh Quân xuất hiện - "ôi giật mình!"
La Nhất Châu tức giận đến mắt trợn trắng, ôm lấy Dư Cảnh Thiên đi tới, muốn đánh một cái mà không ra tay được, Trương Cảnh Quân giảm năm cân, cả người cao gầy, gương mặt càng tăng thêm góc cạnh sắc nét.
BẠN ĐANG ĐỌC
[Phong Dư Đồng Châu] Người Yêu Cũ Muốn Quay Lại Với Tôi
Fiksi PenggemarĐây là Phần 2 diễn biến tiếp theo của Mối tình đầu của mùa hạ. Bạn nào yêu thích Mối tình đầu của mùa hạ hãy đón xem diễn biến tiếp theo của chuyện tình ngang trái giữa La Nhất Châu và Dư Cảnh Thiên.