☁︎Chương 57☁︎

80 5 0
                                    

Dung Hà, người bị xem như hàng hóa mà cướp về, đang ở trong nhà đãi khách, bởi vì còn hiếu kỳ, đám quan chức cũng không thể uống rượu mua vui, cho nên y dùng hai chén trà xanh mời khách.

Thân phận khách khứa cũng không thấp, chính là Hộ bộ thượng thư Diêu Bồi Cát, yếu viên* trong triều.

*nhân viên quan trọng

Diêu Bồi Cát là một người yêu thích thư hoạ cuồng nhiệt, cho nên ông có ấn tượng cực kỳ tốt với Dung Hà, ngày thường xưng huynh gọi đệ với Dung Hà, hoàn toàn không ngại giữa hai người kém ba bốn mươi tuổi. Trên thực tế, nếu ông có thể cầu được một bức mặc bảo của Dung Hà, muốn ông gọi Dung Hà là huynh trưởng, chỉ sợ ông cũng nguyện ý đấy.

"Vẽ đẹp lắm, cảnh thật hảo ý." Diêu Bồi Cát nhìn bức tranh mèo đùa hoa cỏ treo trên tường, kích động đến hai gò má đỏ lên, nói với Dung Hà: "Họa kỹ của Bá gia lại tinh tiến, mèo con này cứ như đang sống. Chỉ là trên đầu con mèo này, muốn bắt lại một đóa hoa mẫu đơn sao?"

Dung Hà cười tủm tỉm nói: "Đây chẳng qua là tại hạ vẽ lại một số chuyện nhỏ thú vị."

"Vẽ tranh tùy tâm mà thôi, càng có linh tính, vốn nên như vậy, vốn nên như vậy." Diêu Bồi Cát khẽ vuốt bàn tay, đột nhiên cảm giác được đóa Mẫu Đơn này đơn giản chính là vẽ rồng điểm mắt, khiến con mèo này càng tôn lên nét ngây thơ chân thành, đồng thời còn có một ít tuỳ hứng nho nhỏ.

Mèo à, nên tùy hứng một chút mới đáng yêu.

Diêu Bồi Cát nói với Dung Hà về chuyện tranh vẽ thật lâu, sau đó cảm khái nói: "Bá gia tài giỏi như vậy, không biết hạng nữ tử gì trong thế gian mới có thể xứng với ngươi."

Dung Hà cười không nói, chỉ mời Diêu Bồi Cát một ly trà.

"Ta thấy Nhị tiểu thư trong phủ Thạch Tướng gia vừa xinh đẹp lại thông minh, vô cùng có tài hoa, cùng ngươi rất là xứng đôi." Diêu Bồi Cát nhấp một miếng trà, cười nói: "Không biết Bá gia có ý gì không?"

Trên mặt Dung Hà lộ ra mấy phần suy tư, sau một lúc lâu mới nói: "Diêu đại nhân nói là Nhị thiên kim của Thạch Tướng phủ?"

"Đúng là nàng." Diêu Bồi Cát nói: "Tiện nội thường hay nhắc về vị thiên kim này, hôm qua ta bỗng nhiên nghĩ đến, cô nương nhà này ngược lại rất xứng đôi cùng ngươi."

"Chỉ sợ để Diêu đại nhân thất vọng rồi." Dung Hà đứng dậy thi lễ một cái với Diêu Bồi Cát, áy náy nói: "Không dối gạt Diêu đại nhân, trước đó vài ngày tại hạ đã định một môn hôn sự, chỉ là hiện tại đang trong hiếu kỳ của Trưởng Công Chúa, không nên nhắc đến việc này, cho nên mong Diêu đại nhân thay tại hạ giữ bí mật."

"Cái, cái gì?" Diêu Bồi Cát kinh ngạc nhìn Dung Hà, vậy mà Dung lang quân đính hôn rồi, tại sao không hề có một chút tin tức nào truyền tới? Cũng may ông là người phẩm tính phong nhã, thấy Dung Hà nói như vậy, thì không tiếp tục hỏi: "Đã như vậy, lão phu chúc Dung Bá gia và phu nhân tương lai tình bền như son, răng long đầu bạc."

"Đa tạ Diêu đại nhân đã chúc." Dung Hà đứng dậy trịnh trọng thi lễ một cái với Diêu Bồi Cát.

Diêu Bồi Cát thấy Dung Hà hồng quang đầy mặt, nụ cười xán lạn, cảm khái trong lòng, xem ra Dung Bá gia thật tâm yêu thích vị hôn thê này, bằng không thì cũng không cười đến xán lạn như thế. Chỉ tiếc tâm tư Thạch gia không thành được rồi, ông liền đi Thạch gia một chuyến.

Ta Chính Là Một Cô Nương Như Thế - Nguyệt Hạ Điệp ẢnhNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ