CHUYỂN NGỮ: TRẦM YÊN
.-- .- - - .--. .- -.. / .--.-. .... ..- --- -. --. -.. ..- --- -. --. ...- .- -. --. .---- ----. ---..
Khương Tiêu - bạn của các thiếu nữ đúng là có chút bản lĩnh thật, ví dụ như tài bện vòng tay này.
Anh mang về trăm quyển sách nhỏ. Đây vốn là đồ bên chợ buôn sỉ cung cấp, anh cũng không bán, ai mua đơn hàng đạt tới giá trị nhất định sẽ được tặng kèm. Anh còn lấy băng dính trong suốt dán một quyển vào bức tường bên cạnh tủ, ai tới cũng có thể thấy.
Các cô bé luôn có những nhóm bạn cùng chơi, phương pháp bện này công khai rõ ràng, không phải bí mật gì, chẳng qua các nữ sinh cấp hai ở huyện Hậu Lâm trước kia không nghĩ ra còn có nhiều kiểu bện như vậy. Kết hợp những loại dây khác nhau rồi mua thêm ít quả chuông, thạch anh, ngọc trai nhỏ các thứ xâu vào. Đẹp là một phần, điều quan trọng hơn là tự tay mình làm ra, dĩ nhiên ý nghĩa sẽ khác.
Có điều biết cách bện là một chuyện, bện ra được thật lại là một chuyện khác.
Ngoại trừ hình ảnh màu sắc rực rỡ trên sách, các món thành phẩm Khương Tiêu treo ở tủ kia có kiểu dáng thực sự rất đẹp, thu hút kha khá cô bé tới mua vòng tay của anh. Nếu không phải ngày nào chúng cũng bị người ta nhìn ngắm sờ vuốt đến cũ đi thì chắc hẳn sẽ không ít người muốn mua về.
Chuyện này kể ra thì khúc chiết. Đời trước Khương Tiêu học mọi thứ. Hồi mới ra ngoài làm công, có một thời gian anh làm ở dây chuyền sản xuất của xưởng dệt may, người bên cạnh là một cô gái. Cô ấy nhân lúc nghỉ trưa bện vòng tay kiếm tiền phụ giúp gia đình. Cô bện rất nhanh, một tiếng nghỉ trưa mà bện được tận ba, bốn chiếc. Hàng tháng bán đi có thể kiếm sơ sơ vài trăm tệ - một số tiền không nhỏ lúc bấy giờ.
Hồi ấy anh không kiên định, thấy cái gì hay cũng muốn học thử, cộng thêm bản thân đang nghèo, thấy người ta kiếm tiền được cũng đánh liều học. Anh theo học cô gái ấy cỡ một, hai tháng, sau đó không làm nổi ở xưởng dệt nữa, công việc bện vòng tay cũng kết thúc theo. Song anh vẫn nhớ được chút kỹ thuật từng học.
Về sau anh còn trải qua một khoảng thời gian nghèo túng rất dài nữa. Lúc mới đi kiếm tiền, anh rất tiết kiệm, khâu khâu vá vá ngày qua ngày, học được một số kỹ thuật như bện nút kết, tết nút khóa, v.v, sử dụng được cả trong cuộc sống, vì vậy chưa từng quên.
Những năm tháng đó, Khương Tiêu không có ai để dựa vào, phải tự làm mọi chuyện. Nhưng những gì năm xưa cảm thấy kham khổ lại thành tài sản quý báu khó có được bây giờ.
Sống lại rồi, anh vẫn khéo tay. Lúc trước một chiếc váy Hạ Uyển Uyển thích bị sứt chỉ, nó là quà cha mang từ thành phố lớn về cho bà, chính Khương Tiêu đã vá lại từng đường kim mũi chỉ giúp bà, còn điều chỉnh chút theo vòng eo của Hạ Uyển Uyển hiện nay, mặc vào trông càng tươi tắn hơn. So ra thì bện một chiếc vòng tay đẹp không tính là việc gì quá khó, làm theo từng bước ở sách hướng dẫn, thêm thắt vài kỹ thuật nhỏ, kiên nhẫn tỉ mỉ chút là xong. Phần lớn chuyện vụn vặt trong cuộc sống cũng được giải quyết như vậy.
Với Khương Tiêu đã thay đổi rất nhiều thời gian này mà nói, may một chiếc váy không phải chuyện to tát gì.
Hạ Uyển Uyển quan tâm đến anh như thế, dĩ nhiên là phát hiện ra chuyện anh làm ăn buôn bán. Thế nhưng Khương Tiêu đã tiến hành kinh doanh rồi, Diệp Binh cũng tới khuyên bà.
BẠN ĐANG ĐỌC
Tra Công Quỳ Xin Quay Lại Nhưng Tôi Chỉ Muốn Phát Tài
Fiction générale[4] Hoàn - 2023 *--- GƯƠNG VỠ LẠI LÀNH! VỠ RỒI LÀNH! KHÔNG PHẢI LOẠI VỠ LÀ VỨT LUÔN, ĐỔI CÔNG GÌ ĐÓ. Hy vọng các bạn chú ý. . TRA CÔNG QUỲ XIN QUAY LẠI NHƯNG TÔI CHỈ MUỐN PHÁT TÀI ...