Editor: Bilee
Tuyên Hòa năm thứ ba, bảy tháng mười một ngày, ta trở thành một phế đế.
Đây là năm thứ ba ta đăng cơ, vậy mà chỉ ngắn ngủi ba năm.
Đêm hôm đó, cung biến tới quá lặng yên, không một tiếng động, cũng quá đường đột làm ta không kịp trở tay, lúc bị lôi xuống từ ngai vàng ta vẫn còn đang trong mộng, mơ thấy mình trở về năm đó, ta tiên y nộ mã, cưỡi ngựa đạp tuyết, khải hoàn hồi kinh, khí phách hăng hái, bá tánh toàn thành vui mừng ùa ra đón chào, tới khi tỉnh dậy tay chân đã mang xiềng xích, bị nhốt ngay trong chính tẩm cung của mình.
Soán vị không phải ai khác, chính là tứ hoàng huynh luôn ru rú trong nhà không màng thế sự của ta, Tiêu Lan. Hắn thường ngày viếng chùa thăm miếu còn siêng năng hơn tiến cung, cuối cùng lại không xuất gia, ngược lại một bước thượng vị kim loan bảo tọa, cởi xuống vỏ bọc thần tiên liền lộ ra chân tướng sài lang đói khát, cũng phải nói kĩ thuật diễn xướng của hắn quả là tuyệt luân, đầu tiên từng bước tước đi quyền lực của ta, sau đó lại đem ta giam lỏng mấy ngày, bức ta cáo ốm nhường ngôi, đem ngôi vị hoàng đế danh chính ngôn thuận nhường cho hắn.
Ta vốn dĩ không có bệnh, nhưng hắn đương nhiên có rất nhiều biện pháp khiến ta bệnh.
Hắn ngày ngày phái người đút đan dược có tác dụng "cường thân kiện thể" cho ta, thế nên chỉ qua nửa tháng, ta từ một thân thể kiện toàn có thể cưỡi ngựa bắn cung đã biến thành con ma ốm, đến đi đường cũng phải có người dìu.
Một con ma bệnh đi đường cũng phải dìu đỡ, đương nhiên không còn thích hợp ngồi trên hoàng vị cao cao tại thượng kia nữa.
Vị hoàng huynh "đức cao vọng trọng" này của ta không muốn bản thân mang trên lưng ô danh hành thích vua, vì thế ta vẫn còn giá trị sống sót, ta cần phải tiếp tục sống, dùng cái thân phận phế đế làm câu chuyện trà dư hậu tửu cho thế nhân, cho đến ngày hắn chết thì thôi.
Tuyên Hòa năm thứ ba tháng mười hai, ta cử hành nghi thức tế thiên long trọng, tuyên bố bản thân thoái vị, nhường ngôi cho Tiêu Lan.
Ngày đó mây đen đầy trời, đại tuyết phiêu tán, ta kéo lê thân thể bệnh tật, khoác lên mình hoàng bào đỏ thẫm hoa mỹ, giống như ngày đăng cơ từng bước lên lễ đài sáng rực ánh lửa dưới ánh mắt văn võ bá quan, sau khi hành cáo thiên lễ, tự tay tháo xuống vương miện trao cho Tiêu Lan. Khi đó, ta ho khan đến kịch liệt, ngay cả đứng cũng không vững, một đầu tóc dài xõa tung, bộ dáng cực kì chật vật. Tiêu Lan làm bộ làm tịch, thập phần cung kính mà tiếp nhận vương miện, trong mắt tràn ngập ý cười. Âm thanh viên quan tuyên đọc chiếu thư nhường ngôi vang dội, cùng với tiếng trống nổi lên đinh tai nhức óc, nhưng ta vẫn nghe thấy Tiêu Lan nói với ta một cậu.
Hắn nói, Tiêu Linh, so với hùng ưng sải cánh, ngươi vẫn thích hợp làm một con chim hoàng yến hơn.
Hắn vừa dứt lời, một trận cuồng phong nổi lên, thổi tung hoàng bào đỏ thẫm của ta.
Ta biết rõ tại sao Tiêu Lan lại nói với ta những lời này. Ta từ nhỏ đã là nhi tử được phụ vương sủng ái nhất, còn Tiêu Lan ngược lại luôn chịu khi dễ, có cũng được không có cũng được. Thuở niên thiếu vô tri ta thường bắt nạt hắn, Tiêu Lan lớn hơn ta chín tuổi, đó giờ vẫn luôn mắng không cãi đánh không trả. Ta biết hắn căm ghét ta đã lâu, sớm mưu đồ cướp đoạt ngôi báu để trả thù . Phụ vương bẻ gãy cánh của hắn, giờ đến lượt hắn đánh gãy cánh của ta. Lúc ta đăng cơ, hắn nhờ người đưa tới cho ta một con chim hoàng yến làm hạ lễ, lúc ấy ta không hiểu ý hắn là gì, hiện giờ rút cuộc đã tỏ tường.

BẠN ĐANG ĐỌC
[Hoàn/Đam mỹ] Tỏa Đế Linh - Thâm Hải Tiên Sinh
Tiểu thuyết Lịch sửTỎA ĐẾ LINH Tên gốc: 锁帝翎 Tác giả: Thâm Hải Tiên Sinh Thể loại: cổ đại, cung đình hầu tước, man tộc dã tính lang sói từng bước hắc hóa hoàng tử công x phúc hắc mỹ nhân phế đế thụ, niên hạ, ngụy chú cháu, HE. Số chương: 63 chương chính văn - 2 phiên n...