Edited by Bilee
Ta bỗng ngẩn người.
Sau khi Lương Sanh chết, không còn ai nhắc tới y nữa.
Trong tấm lưới quyền lực rộng lớn chốn cung đình này, y chỉ là một con kiến bé nhỏ hèn mọn, một con quạ chân mềm bám vào cây đại thụ đã đổ là ta, người chết cũng đã chết, sử sách cũng sẽ không lưu lại tên y. Chỉ có ta vẫn nhớ tới y.
Làm sao sói con lại biết được?
Chẳng lẽ là Tiêu Lan? Hắn vui sướng vì cướp đi mạng sống của người ta sủng ái nhất nên khoái chí khoe với đám nhi tử của mình sao?
"Từ đâu ngươi nghe đến cái tên này?" Ta bình tĩnh hỏi hắn, trong giọng nói không có đến một tia gợn sóng.
Tiêu Độc chỉ cho ta cái gáy của y mà không chịu xoay đầu lại, sống lưng cứng đờ đến thẳng tắp như đang nghênh địch :" Đêm qua, hoàng thúc say đến lợi hại... lôi kéo một tiểu hoạn quan rồi kêu tên này. Người nọ là sủng thần trước kia của hoàng thúc sao?"
Ta sửng sốt một hồi, không thể hình dung nổi chuyện đêm qua mình lôi kéo một cung nhân rồi gọi tên Lương Sanh, trong lòng càng chắc chắn sói con là người đã cứu mình. Nhổ răng trong miệng cọp, cũng đủ can đảm.
Tuy là vậy, nhưng say rượu đến mức ăn nói lung tung trước mặt hậu bối cũng đủ mất thể diện đi.
Nghĩ vậy, ta có chút mất mặt khó kìm lại được:" Chỉ là một tiểu hoạn hầu hạ cô nhiều năm thôi."
Tiêu Độc mím chặt môi, im lặng một lúc mới hỏi:" Chỉ là hầu hạ?"
Ta nghe ngữ khí của y như có điểm chất vấn thì cảm thấy khó hiểu, thầm nghĩ đêm qua có phải ta say quá lợi hại, làm ra hành vi đồi bại gì với tiểu hoạn quan kia rồi bị sói con nhìn thấy hay không? Nghĩ vậy, ta có chút thẹn quá hóa giận, lạnh giọng răn dạy:" Hầu hạ hay không là chuyện riêng của cô, tiểu bối như ngươi cũng muốn hỏi đến sao?"
"Chất nhi không dám." Tiêu Độc khàn giọng đáp. Ta còn chưa thoa cao dược xong, y đã đột ngột đứng dậy, duỗi tay mặc lại áo ngủ, "Đa tạ hoàng thúc tới thăm ta. Ta hơi mệt, hoàng thúc còn điều gì dặn dò?"
Hừ, ta quên mất, vuốt lông sói phải vuốt xuôi.
Ta nhướng mày, chậm rãi nói:" Ngươi ngồi xuống, đưa lưng về phía cô như vậy, cô nói chuyện thế nào?"
Tiêu Độc không nhúc nhích: "Ta...... không tiện."
Nói tới đây ta mới nhớ, hồi nãy ta cắt ngang chuyện tốt của y, có lẽ còn chưa giải tỏa, lại bị kinh hách một phen như vậy mà cũng không dập được lửa dục, đúng là huyết khí phương cương, thiên phú trời cho. Ta thở dài, nhẹ nhàng bâng quơ nói:" Thôi, ngươi đi giải quyết phiền toái trước mắt đi kẻo nghẹn đến hỏng người, lát nữa cô lại nói với ngươi."
Hai tay Tiêu Độc bên sườn nắm chặt:" Hoàng thúc."
Ta ho vài tiếng, mỉm cười nói :" Không mau đi, còn muốn cô giúp ngươi sao?"
Tiêu Độc bất động một lúc, dường như không thể nhịn được nữa, y nhìn quanh phòng một lượt, rồi đi ra sau bình phong, chỉ chốc lát đã nghe tiếng thở dốc nặng nề vang lên. Có lẽ vì không muốn trưởng bối nghe thấy chuyện đáng xấu hổ này nên y giải quyết rất vội vàng, qua loa một chút đã xong. Sau khi tĩnh tọa hồi lâu, đến khi ta mệt mỏi rã rời y mới từ sau bình phong bước ra.

BẠN ĐANG ĐỌC
[Hoàn/Đam mỹ] Tỏa Đế Linh - Thâm Hải Tiên Sinh
Ficción históricaTỎA ĐẾ LINH Tên gốc: 锁帝翎 Tác giả: Thâm Hải Tiên Sinh Thể loại: cổ đại, cung đình hầu tước, man tộc dã tính lang sói từng bước hắc hóa hoàng tử công x phúc hắc mỹ nhân phế đế thụ, niên hạ, ngụy chú cháu, HE. Số chương: 63 chương chính văn - 2 phiên n...