Chương 12: Dạ kinh

294 28 7
                                    

Edited by Bilee

Trong đầu ta chợt nảy ra một suy nghĩ.

Suy nghĩ này thật quá sức hoang đường khó mà tưởng tượng được, khiến bản thân ta cũng phải giật mình kinh hãi. Đến khi thấy Tiêu Độc khom lưng nhặt lại đai trán đeo lên rồi trở về tọa vị ta mới cưỡng ép mình rời tầm mắt đi. Ta đang suy nghĩ cái gì vậy? Thế mà lại đem hoài nghi này đổ lên đầu một tên nhóc ba chỏm như y chứ.

Cứ da bố nhất định sẽ là đai buộc trán chắc? Đương nhiên không phải rồi.

Ta nhìn xung quanh lần nữa, trong xuân tế, mọi người thường có thói quen sử dụng chế phẩm từ da thú, phụ kiện làm bằng da bố đều không hiếm thấy, ở đây không ít người đeo thắt lưng da đủ họa tiết hình dáng khác nhau, hầu hết đều đã uống rượu, thật không thể phân biệt được kẻ thần bí kia là ai. Thôi vậy, sau yến hội phái người âm thầm điều tra một phen xem sao.

Sau khi yến hội kết thúc, các vương thân quý tộc đều nghỉ qua đêm tại Xuân Húc Cung, ta cũng không ngoại lệ.

Ta nóng lòng muốn đọc mật thư Bạch Duyên Chi gửi tới nên lấy lí do thân thể không khỏe cự tuyệt đi cùng Tiêu Lan và đám quần thần muốn tới đỉnh điện ngắm trăng, sau đó liền bị đám cung nhân Húc Xuân Cung "đưa" tới sau tẩm điện nội cung viện đình.

Vào trong phòng, sau khi dùng bình phong che khuất, ta đầu tiên đem mật thư hơ dưới ánh nến. Đọc những hàng chữ rậm rịt chi chít kia xong ta liền lập tức thiêu hủy rồi mở tung cửa sổ định xua tro tàn bay ra ngoài, nhưng từ khe cửa sổ ta lại nhìn thấy một bóng người hiện lên, trong lòng không khỏi kinh sợ đẩy cửa sổ ra quát lên:" Kẻ nào?"

Không có ai lên tiếng. Ngoài cửa sổ là mảnh rừng mai, bóng cây loang lổ dưới ánh nến mờ ảo từ những chiếc đèn lồng chiếu rọi xuống mặt đất. Ánh sáng soi những cánh hoa rơi lả tả xuống hồ nước kết băng trong đêm gió lạnh như những đốm lửa ma trơi lơ lửng trong không trung, vừa thê diễm vừa đáng sợ.

Tiết trời se lạnh đầu xuân thẩm thấu qua lớp áo lông chồn dày cộm trên người ta, sau lưng ta bỗng truyền tới một cơn rét lạnh, "Quỷ", một chữ này đột ngột nhảy lên từ sâu trong cõi lòng ta.

Ta sợ ma quỷ. Trên tay ta đã dính đầy máu tươi của các huynh đệ dị mẫu, vậy nên sau khi bước lên ngôi vị hoàng đế, ta bắt đầu nghi thần nghi quỷ, có khi còn nằm mơ bọn họ tay xách theo cái đầu bị chém, hoặc là ba thước lụa trắng, không thì đang cầm ly rượu độc đỏ tươi, hai mắt trợn lên đầy phẫn nộ tới tìm ta đòi mạng. Dẫu rằng ta chưa từng cảm thấy hối hận, nhưng không có nghĩa ta không hề sợ hãi.

Xuân Húc Cung này là nơi ta mưu sát nhị hoàng huynh Tiêu Nghị của mình, ngày hôm đó cũng là xuân tế. Hắn chết ngay trong hồ của nội đình viện này, mang trên lưng tội danh âm mưu ám sát tân hoàng mà ta gán cho hắn. Kì thật chỉ là ta không yên tâm chuyện hắn từng lập công huân cùng lời ca tụng hắn trời sinh mang tướng mệnh của bậc đế vương mà thôi. Ta biết, sẽ có một ngày hắn thay thế được ta, vì thế ta đành ra tay trước khỏi lo hậu họa.

Vẻ mặt của hắn khi chết chìm trong hồ mãi mãi là cơn ác mộng cả đời ta không thể quên được.

Ta nhìn chằm chằm mặt hồ, chỉ sợ có một đôi tay đột nhiên phá thủng lớp băng, Tiêu Nghị từ bên dưới chui lên, mà ngay lúc này một thân ảnh lướt qua mặt băng khiến ta sợ run, suýt chút nữa đóng cửa sổ chạy trối chết. Ngay sau đó thấy một thân ảnh khác cũng nối gót lướt tới ta mới bình tĩnh lại một chút, lúc này mới phát hiện ra đó là hai người đang trượt băng, không phải quỷ hồn.

[Hoàn/Đam mỹ] Tỏa Đế Linh - Thâm Hải Tiên SinhNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ