Chương 40

3.8K 138 4
                                    

Chương 40: Đầu đông

"Họ ngồi trên ghế sofa quan sát, không hẹn mà cùng nghĩ đến chữ "Nhà" ấm áp ấy..."

Biên tập: Chuối

Hôm đó quay về, mắt Thường Chỉ đỏ mãi, nhỏ thuốc nhỏ mắt cũng chẳng ăn thua, đành phải nhắm mắt nghỉ ngơi từ từ, nằm trên giường gọi điện với Húc Trạch.

Họ tán gẫu liên miên, Húc Trạch vô cùng hứng thú với chuyện hồi nhỏ của cậu, vừa nghĩ tới hình ảnh bé Thường Chỉ mặc váy công chúa chải tóc thôi là trái tim mềm nhũn rồi. Hắn muốn hôn, muốn ôm, tiếc rằng cách điện thoại chẳng làm được gì. Thường Chỉ ở đầu dây bên kia mơ mơ màng màng cười hắn, nhưng không chịu được giọng điệu thất vọng của hắn bèn bò dậy lấy album ảnh ra tìm, chụp vài tấm gửi cho hắn xem.

Hồi bé cậu không nghịch ngợm hiếu động như những đứa trẻ khác, thời thơ ấu ngắn ngủi chẳng có gì hay để nhớ lại, quãng thời gian làm một cô bé ấy thế mà trở thành mẩu chuyện thú vị nhất. Hôm nay cậu nhìn lại những bức ảnh ấy, giận dữ và không cam lòng dường như đã bị đóng kín dưới lăng kính của quá khứ, không thể đánh gục cậu được nữa.

Húc Trạch ấn xem và lưu tất cả ảnh vào máy. Cô bé mặc váy sặc sỡ trong ảnh trông hệt như búp bê Barbie, đôi mắt to tròn không thích nhìn vào ống kính, bao giờ cũng cúi xuống hoặc nghiêng đầu đi để lộ hàng mi dài và dày rậm, khiến người ta không dời mắt nổi.

Hắn ngắm nhìn say mê, trong lòng biết ơn cha mẹ Thường Chỉ lắm - họ đã nuôi dạy cậu thành một người tốt đẹp đến thế, vậy mà lại đồng ý buông tay trao thiên sứ bé bỏng cho mình. Sự tin tưởng hết lòng ấy khiến hắn bắt đầu suy nghĩ đến những chuyện chưa từng nghĩ tới.

Chắc do khóc nhiều quá mà chẳng mấy chốc Thường Chỉ đã buồn ngủ. Húc Trạch nghe thấy tiếng cậu ngáp bèn giục cậu mau ngủ đi, Thường Chỉ không vờ vịt, chúc hắn ngủ ngon rồi cúp điện thoại.

Căn phòng rộng rãi bỗng trở nên yên tĩnh, Húc Trạch tắt điện thoại, lơ đãng nhìn bóng đêm bên ngoài cửa sổ và ánh sáng vụn vặt, tiếng gió thét gào, bể bơi gợn sóng lăn tăn, ánh sáng của đèn nấm vỡ tan trong gợn sóng như lá cây bạch quả rơi xuống cuốn vào dòng nước, trôi tận sâu thẳm.

Thường Chỉ đột nhiên phát hiện ra hắn học hành nghiêm túc hơn rất nhiều, lúc trước còn đòi phần thưởng chứ bây giờ làm bài xong là im lặng tự đối chiếu đáp án và sửa sai, vở đưa cho cũng đọc kỹ từng chữ một, gặp chỗ nào không hiểu sẽ hỏi ngay, đa số thời gian là tự mở sách ra tra cứu, quyển sách mua hồi khai giảng còn mới tinh mà chưa đến một tuần đã bị lật quăn cả giấy, đủ để thấy chăm chỉ cỡ nào.

Xếp hạng của hắn sau kì thi tháng bỗng tăng hơn 10 hạng, tuy vẫn còn nằm trong top dưới nhưng thầy Vương cực kỳ vui mừng, tuyên dương Húc Trạch ngay trước lớp và lấy hắn làm tấm gương tiêu biểu cho học sinh trung bình, tiện đà nhấn mạnh tầm quan trọng của kỳ thi Đại học, chỉ vào đồng hồ đếm ngược bên cạnh bảng đen và tận tình khuyên bảo, động viên.

Thường Chỉ thì đương nhiên vẫn đứng nhất, nhìn thấy khoảng cách xa vời giữa tên của hai người trên danh sách điểm thi, ánh mắt Húc Trạch không khỏi buồn rầu.

[Edit - Hoàn] Món đồ chơi - ffarNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ