Chương 40.

2.3K 187 8
                                    

HAMIstore
=*=*=*=*=

Chu Huy không mang theo thứ gì, đeo đôi dép lê xuống lầu, cắm đầu chạy.

Cậu không biết mình có thể đi đâu, hiện tại mới rạng sáng, trên đường lác đác mấy quán ăn.

Chạy một hồi, không thấy người đuổi theo, cậu sờ sờ túi, phát hiện bộ y phục này vừa mặc hôm qua, trong túi còn lại mấy đồng tiền lẻ đủ đi xe buýt.

Chu Huy thở hổn hển, mồ hôi nhễ nhại, tùy ý ngồi trong một quán bán điểm tâm sáng, cậu trước kia thường đến chỗ này, nhưng từ sau khi Cao Viễn Hạ đến nhà phụ trách bữa sáng mỗi ngày, cậu liền không ghé lại đây nữa.

Chủ tiệm là một đôi vợ chồng gần 60, sau khi đại thúc dọn bàn ghế ra, quay đầu thì thấy một người đang thở hổn hển ngồi đó, lập tức bị dọa một trận. Trời vừa tờ mờ sáng, ít người qua lại, nếu không phải thấy người này quen mặt, ông chủ còn tưởng mình gặp ma. Ông rót chén sữa đậu nành bưng qua, cười haha hỏi: "Người trẻ tuổi bây giờ dậy sớm như vậy thật không nhiều. Muốn ăn gì?"

Chu Huy nhìn xung quanh, tùy tiện đáp: "Bánh bao, bánh nhân thịt, cháo thịt nạc trứng bắc thảo, cám ơn ngài."

Đại thúc gật gật đầu, cười haha rời đi.

Bà chủ bên này đang bận làm điểm tâm, vừa thấy Chu Huy thì nheo mắt lại, đứng từ xa hét to: "A? Tiểu Huy? Đã lâu không gặp, sao hôm nay lại đến đây ăn sáng vậy?"

Chu Huy không biết phải nói gì, chỉ hơi nhếch khóe miệng: "Không có chuyện gì, chỉ là muốn ăn đồ ngài nấu, hắc hắc hắc."

Đại thẩm liếc nhìn đôi dép lê và quả đầu đầy mồ hôi của Chu Huy, cộng thêm bộ dạng ăn mặc tùy ý, như hiểu rõ cười cười: "Ta nói sao mấy tháng nay cậu đột nhiên không tới, ở chung rồi? Hay là kết hôn? Có người mỗi ngày làm bữa sáng cho?"

Chu Huy sửng sốt, ánh mắt đảo qua đảo lại, lúng túng cầm lấy đôi đũa trong ống trúc, tay siết chặt, xoa đầu đũa vốn đã trơn nhẵn.

Đại thẩm liếc nhìn đôi đũa, lại thấy cậu như nhớ tới chuyện gì đó không vui, vẻ mặt chán nản lại bất mãn, bà như đoán ra điều gì, vươn cổ hỏi: "Cãi nhau với vợ?"

Chu Huy xoa đũa một hồi, trước mắt hiện lên một khuôn mặt lạnh lùng, nhịn không được rùng mình, theo bản năng lắc đầu: "Không có, không có chuyện gì." Đó không phải là cãi nhau, đó là muốn mạng của câu!

Vậy là thực sự có vợ? Đại thẩm cười cười.

Vẻ mặt của cậu không thuyết phục được đại thẩm đã sống hơn nửa đời người này, dù sao cũng không có khách, bà liền vừa bận rộn chuyện trong tay vừa 'khai sáng' cho cậu: "Người trẻ tuổi các người a, chính là quá so đo, luôn muốn người khác phải thuận theo ý mình, nhưng trên đời này ngoại trừ cha mẹ, tìm đâu ra người đối xử tốt với mình, đúng không? Chẳng có ai là con sâu trong bụng người khác, hai người sống với nhau, quan trọng nhất là bao dung và thấu hiểu. Lão đầu nhà ta một thân bệnh tật không làm được gì cả, nhưng ông ấy thực sự đối với ta rất tốt, ta liền nguyện ý cùng ông ấy trôi qua một đời,...ai nha, bánh bao của ta! Màn thầu của ta!"

Anh trai của bạn gáiNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ