Chương 19.

2.1K 198 4
                                    

HAMIstore
=*=*=*=*=

Lần nữa mở mắt ra, Chu Huy phát hiện mình lại đứng ở trong phòng khách, vẫn là tư thế bật đèn vừa nãy không đổi.

Vừa rồi xảy ra chuyện gì, là mơ sao?

Cậu chạm vào cổ tay mình, cơn đau bị người bóp chặt dường như vẫn còn lưu lại dư vị.

Không giống trong mơ, lần này cậu ấn mấy lần, đèn phòng khách vẫn không sáng lên, xung quanh tối đen như mực, mơ hồ nhìn thấy hình dáng của đồ vật, như bị vây trong một trận hắc ám.

Thật sự khiến người khó chịu.

Cậu gọi tên Cao Viễn Hạ, lại chỉ có tiếng của bản thân vang vọng trong phòng khách trống trải. Chu Huy nghe thấy giọng mình dường như khuếch đại lên mấy lần, khẽ thở dài: "Đừng có lại xảy ra chuyện gì nữa."

Cậu lần mò đồ vật xung quanh, từng chút từng chút nhích ra cửa.

Có lẽ vì cửa sổ phòng khách đang mở khiến gió lạnh bên ngoài tràn vào, cả căn nhà dị thường lãnh lẽo, những thứ Chu Huy chạm vào đều cứng ngắc lạnh băng. Hơn nữa mặc kệ di chuyển thế nào, thứ trong tay đều có hình dạng và cảm xúc như nhau. Đợi đến khi ra tới cửa, Chu Huy rõ ràng cảm nhận được sau cổ giống như bị người thổi một hơi, tiếp theo là cảm giác ẩm ướt lạnh băng như rắn bò qua, khiến cổ vừa ngứa vừa lạnh.

Cậu theo bản năng đưa tay lên sờ thử, vừa đụng, liền cảm giác như ngón tay đang chạm vào mặt một người.

Không sai, ngón tay cậu xẹt qua mặt ngươi kia, còn có thứ gì đó lành lạnh, khẽ nhếch lên...khóe miệng?

Loại cảm giác này mặc dù lạnh đến bất thường, nhưng xác thực là da người. Chu Huy sửng sốt, sau đó hét lên một tiếng, xoay người ngồi xổm xuống. Lưng dựa vào tường, giọng run run rẩy rẩy hét lớn: "Ai vậy, ai ở trong này? Cao Viễn Hạ? Bác Tống?"

Xung quanh tối đen như mực, nhưng cũng không có gì cả.

Hiện tại cậu chỉ muốn rời khỏi đây, đi đâu cũng được, chỉ cần không phải ở lại nơi này.

Chu Huy dựa vào trí nhớ mò đến cửa, nhưng phát hiện nó đã bị khóa, cậu liều chết vặn tay nắm, nhưng vặn nửa ngày nó vẫn bất động, không chút nhúc nhích.

Chu Huy tuyệt vọng dựa đầu lên cửa thở hổn hển, không biết phải làm sao.

Phòng khách phía sau sáng lên, trái tim Chu Huy đập mạnh, cho rằng Cao Viễn Hạ và bà Tống quay trở lại. Cậu vội vàng xoay người chạy vào phòng khách, vừa chạy vừa gọi tên hai người. Nhưng đến khi tới nơi lại không thấy thân ảnh hai người đâu. Chu Huy sững sờ tại chỗ.

"Không đúng!"

Chu Huy vừa nhìn thấy bài trí trong phòng khách, lập tức nhận ra đây là nhà họ Tống mình từng nhìn thấy lúc nhỏ. Ghế sofa quen thuộc, bức tranh tường quen thuộc, bể cá quen thuộc....chỉ có một điều may mắn là thiếu niên Tống Hàn không ngồi trong phòng khách, dùng ánh mắt muốn giết người nhìn mình. Mọi thứ trước mắt quá chân thật, hiện tại nhất định là ở trong mộng, nếu không cũng chẳng nhìn thấy những đồ vật của quá khứ.

Anh trai của bạn gáiNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ